Bài thơ không đọc

Này bà cái Mít! Ngày mai kỷ niệm 28 năm ngày cưới của chúng ta, tôi sẽ có thơ tặng bà đấy.

Ối chao, chồng tôi thông báo có thơ tặng tôi mà giọng như doạ khiến tôi phì cười. Tôi đề nghị:

- Ông phải đọc cho các con và bạn bè cùng nghe đấy. Đừng tặng tôi dấm dúi.

- Bà buồn cười thật, đây là tình cảm riêng, thầm kín của tôi với bà. Đọc lên cho con cái nó cười à? Nó bảo già rồi mà còn làm thơ tình.

- Chẳng ai cười cả. Thơ tình tặng vợ chứ tặng ai mà ông sợ. Và tôi với ông cũng chưa già đâu nhá. Còn xuân chán.

- Nhưng tôi không thích thế. Thơ là để tâm tình thủ thỉ với người tri âm tri kỷ. Mang ra đọc oang oang như thơ cổ động là tôi không muốn...

Thế là lời bàn bạc giữa chồng tôi và tôi trở nên gay gắt vì ông ấy kết luận: "Đã vậy tôi không tặng nữa". Tôi dỗi: "Không tặng thì thôi". Sau đó tôi vùng vằng đi làm, còn chồng tôi lầm lũi đi tưới cây ngoài vườn.

Tưởng không tặng thì không làm thơ nữa, nào ngờ tối ấy, trước lúc đi nằm ông ấy lại thủ thỉ: "Bà nghe tôi đọc thơ tặng bà nhá!". Tôi lại phì cười: "Ông trẻ con quá. Tặng thơ tôi mà dền dứ cứ như tặng tình nhân. Vậy ông đọc đi." Thấy tôi ngồi im, chồng tôi hắng giọng và bắt đầu đọc: "Bên nhau cách một bờ rào/ Một ngày song hỉ bà vào nhà tôi/ Phải chăng duyên số của trời/ Bà xinh, tôi trẻ đẹp đôi vợ chồng..."

Ông ấy vừa đọc đến đó bỗng dừng phắt vì tôi kêu lên: "Thơ già quá. Ông phải đổi chữ bà thành chữ em và chữ tôi thành chữ anh thì thơ mới trẻ. Đổi ngay rồi hãy đọc". Chồng tôi bảo: "Bà ơi, tôi xin bà! Bà có cái Mít là cháu rồi, bà còn muốn anh anh em em với tôi để cháu nó cười cho à?" Tôi cãi: "Đã thơ thì phải anh anh em em mới tình. Chứ thơ của ông nghe đã thấy đó là mối tình già. Chán chết". Chồng tôi nóng gáy: "Chán chết thì thôi. Tôi không tặng nữa". Tôi lại cương: "Không tặng thì thôi, đọc lên chẳng bõ tôi bị già nua, tôi thích gọi là em trong thơ như hồi trước ông viết mấy bài thơ tặng tôi ấy". Chồng tôi bảo: "Đáy là hồi bà còn trẻ, đang tuổi yêu. Bây giờ già rồi đừng mắc bệnh tưởng, đừng cưa sừng làm nghé". Tôi nghe thấy tức: "Ông bảo ai mắc bệnh tưởng, ai cưa sừng làm nghé? Tôi biết tôi thế nào nhé. Tôi còn trẻ chán. Tôi ít hơn bà Loan 15 tuổi, vậy mà chồng bà Loan lúc nào cũng em ơi, em à cả trong lời ăn tiếng nói hàng ngày. Tôi cũng thèm được chồng gọi là em như bà Loan." "Bà sao thế? Có tâm thần không mà thèm cái tính vô duyên của họ? Bà muốn thiên hạ họ cười à? Đã vậy tôi sẽ không sửa thơ đâu. Coi như không có bài thơ ấy nữa". Thế là lại căng thẳng. Bài thơ mới mở đầu được vài câu đã bị chồng tôi vò nát đút túi. Tôi buồn quá nằm quay mặt vào tường khóc thổn thức.

Và vì vậy, tối hôm kỷ niệm 28 năm đám cưới của chúng tôi, có đông đủ con trai con gái, dâu rể, cháu và hai vợ chồng người bạn thân gia đình ngồi quanh mâm cơm, chúng tôi chỉ nhận lời chúc mừng của mọi người mà không hề có thơ đọc như đã dự định.
Hạnh Mi
Tags: marriage

2 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc