Mặt trái của FDI
shared from Huỳnh Phước Sang.
-----
Môi Trường ư, thật sự nó đau đớn thế này!
Hàng ngày, thế giới thải ra biết bao nhiêu rác, phế liệu, nước xả thải...! Mà theo tiêu chuẩn Môi Trường ở các nước tiên tiến, thì Rác Thải nói chung đó phải được xử lý cho sạch với môi trường, chứ không được vứt bỏ! Và điều đó rất tốn kém!
Và để giảm chi phí xử lý đó, họ tìm cách thải sang những nước nghèo mà vấn đề Môi Trường còn lỏng lẻo như nước ta! Họ núp bóng các hình thức phế liệu, tái chế, thậm chí họ ngưng sử dụng khi chưa hư để chúng ta mua đồ second hand về sử dụng coi như vứt rác dùm họ!
Chưa kể những hoá chất chất thải độc hại còn được nhập sang dưới hình thức một loại nguyên liệu cho dây chuyền sản xuất gì đấy, chế phân bón, sắt thép hay chất nano vũ trụ gì gì có trời mà biết, nhưng thật ra chỉ là sự hợp thức hoá việc xả đổ rác hoá chất vào nước ta mà thôi!
Mà ai cũng biết rằng trình độ Hải Quan Việt Nam thì yếu, đã thế làm việc cũng kém, các cơ quan quản lý thì lỏng lẻo, thì rất có khả năng những Nhà Máy được đầu tư xây dựng ở Việt Nam chả mang mục đích sản xuất kiếm lời gì sất, mà đang là bức bình phong để xử lý rác thải, chất xã độc hại từ nước ngoài vào dưới cái tên gọi "nguyên liệu" cho quy trình sản xuất ấy mà thôi!
Và như vậy thì đương nhiên môi trường chúng ra sẽ tan hoang, con người sẽ ung thư..., và lại phải nhập thuốc chữa từ những nước giàu đấy để mua lại mạng sống! Nghèo lại càng nghèo nếu ngu!
Vậy đó, chả có nước Giàu nào tốt cả các bạn ạ, đừng mong chờ vào họ sẽ giúp ta, nếu Dân Tộc ta không khôn ra, không tốt với nhau, không tự giúp mình thì chúng ta ngày càng tệ đi mà thôi! Ngưng chửi rủa nhau đi, lo mà đoàn kết yêu thương nhau, cùng nhau sửa mình cho khôn lên, nếu muốn đời con cháu bớt chết vì ung thư bệnh tật!
Bài trước: Đô thị hiện đại phải rất khác một thị trấn
Tags: columnist
Nhập công nghệ lạc hậu rồi chuyển giá thành “cao cấp” là chiêu mà nhiều DN FDI áp dụng và qua mặt được các nhà quản lý ở Việt Nam một thời gian dài.
Một dây chuyền máy móc cũ kỹ có giá thực chỉ 400.000 USD, được Hualon Corporatiođưa (thuộc Liên doanh Malaysia - Đài Loan- British Virgin Island) nhập vào Việt Nam nâng lên thành 16 triệu USD, gấp 40 lần giá gốc, thông tin từ Cục Thuế Đồng Nai trong năm 2013.
Không chỉ nhập rác công nghiệp rồi chuyển giá nâng khống lên mấy chục lần, không ít ông lớn FDI có thâm niên đầu tư ở Việt Nam đến 20 năm vẫn báo cáo lỗ.
Giới truyền thông Thái Lan cho rằng, với hình thức chuyển dịch đầu tư này, Thái Lan sẽ cải thiện được công nghệ và phát triển mạnh lĩnh vực thương mại.
Riêng lĩnh vực dệt, đây là lần đầu tiên một quốc gia công khai nói không với ngành này và chỉ rõ nơi nào DN nước họ có thể tìm đến. Với các nguồn tin này, các nhà làm chính sách ở Việt Nam phải coi đây là lời cảnh báo chứ không phải là một cơ hội mới.
Bên cạnh đó, khung pháp lý về mua bán – sáp nhập (M&A) có yếu tố nước ngoài cần nhanh chóng hoàn thiện để đẩy mạnh gắn kết về công nghệ, lao động, thị trường và quản trị DN. Riêng với lĩnh vực phát triển công nghiệp phụ trợ cho các lĩnh vực then chốt như điện tử, dệt may, sản xuất ô tô, xe máy…,vị này nhấn mạnh, cần nghiên cứu đưa ra mô hình liên kết ngang, hình thành các DN vệ tinh, sản xuất linh kiện cho các DN FDI sản xuất hướng tới xuất khẩu.
Ông Hoàng lấy ví dụ, như trường hợp của công ty Toyota Việt Nam mặc dù con số công bố là tỷ lệ nội địa hóa 40% nhưng trên thực tế những chi tiết đó phần lớn cũng được cung cấp bởi những doanh nghiệp FDI. Do đó, dù “kêu gọi” nhiều nhưng trên thực tế các doanh nghiệp Việt Nam đang không tham gia được vào chuỗi cung ứng của Toyota nói riêng và các doanh nghiệp FDI nói chung.
Theo luật quốc tế, các nước nhận đăng ký tàu phải chịu trách nhiệm cuối cùng về việc giám sát tàu. Tuy nhiên, một số nước cho phép treo cờ nước mình với giá vài ngàn thậm chí vài trăm USD mà không hề kiểm soát xem tàu chở gì. Trong số này, nổi tiếng nhất là Sierra Leone, một nước luôn bất ổn chính trị và Uzbekistan, một nước không hề có biển. Bởi vậy, mafia rác có thể thầu rác công nghiệp với giá bèo, hưởng chênh lệch giá cao.
Kinh doanh rác độc hại diễn ra khắp nơi trên toàn cầu. Theo Chương trình Môi trường Liên Hiệp Quốc (UNEP), mỗi năm thế giới thải ra 20-30 triệu tấn rác điện tử có chất liệu tái chế được hoặc không thể tái chế. Khách hàng của các tổ chức mafia rác ở châu Âu là các nước thuộc EU, Nga và các nước vùng Baltic. Ở châu Á, Nhật Bản là nước xuất khẩu hàng đầu rác công nghiệp.
Cách thứ hai là dùng tiền mua chuộc chính quyền để được phép đổ rác. Giữa năm 1997 và 1998, tuần báo Ý Famiglia Cristiana và chi nhánh Tổ chức Hòa Bình Xanh của Ý tiết lộ một bản thỏa thuận có chữ ký của tổng thống một nước ở châu Phi thỏa thuận cho một công ty chuyên chở rác thải công nghiệp đổ 10 triệu tấn chất thải độc hại trên lãnh thổ nước mình với giá 80 triệu USD. Nếu tính theo giá chuẩn tái chế và xử lý rác công nghiệp của EU là 1.000 USD/tấn thì với giá 8 USD/ tấn đổ rác ở nước này, thì thấy ngay lợi nhuận của các tổ chức mafia rác lớn dường nào.