Châu Âu đang cố gắng hướng dẫn các chuẩn mực về giới cho những người tị nạn

Điều này hóa ra lại phức tạp hơn người ta tưởng.

Hẹn hò rất khó, Cologne... Photo courtesy Thomas Leuthard.

Rất ít nam giới ở đây có thể đeo bao cao su vào dương vật minh họa bằng nhựa với nét mặt bình thản. Ali và Ahmadzai cũng không phải ngoại lệ. Hai người tị nạn Afghanistan này và mười người đàn ông khác đang tham gia một lớp học giáo dục giới tính tại trung tâm tị nạn ở thị trấn Flemish của Broechem, tiếng cười khúc khích không ngừng vang lên. "Ở Logar, quê hương tôi, bạn đừng nói chuyện với con gái," Ahmadzai giải thích. Vì nếu bạn làm thế, Taliban sẽ "ném đá bạn đến chết". Văn hóa Bỉ quả là một cú sốc với họ, dù vậy anh này vẫn không dám nói chuyện với các cô gái: "Chỉ nhìn họ thôi cũng tốt rồi".

Kể từ khi xảy ra vụ hiếp dâm tập thể ở Cologne vào đêm giao thừa năm ngoái, trong đó các nhóm người chủ yếu là đàn ông Bắc Phi đã sờ soạng, cướp bóc hoặc cưỡng hiếp hàng trăm phụ nữ, chính phủ các nước châu Âu đã lo sợ rằng các giá trị của chủ nghĩa sô-vanh (chủ nghĩa dân tộc quá cực đoan, thượng tôn nam giới-ND) ăn sâu trong một số người nhập cư sẽ gây ra rắc rối. Do đó các lớp học tại Broechem được tổ chức để dạy các kiến thức về sức khỏe sinh sản và vấn đề tôn trọng phụ nữ. Hiện giờ các lớp học này là tự nguyện, nhưng nước Bỉ đang lên kế hoạch để giáo dục giới tính trở thành bắt buộc cho tất cả những người tị nạn vào năm tới, như Na Uy đã làm. Chính phủ Đức cũng đã quyết định chuyển trọng tâm của các khóa học hội nhập từ học tiếng sang học các giá trị văn hóa, trong đó có bình đẳng giới.

Ưu tiên số một là ngăn chặn các vụ cưỡng hiếp. Thomas Demyttenaere của Sensoa, một tổ chức của Bỉ đang xây dựng khóa học chống hành vi xâm hại tình dục, cho biết ông chưa từng gặp một người tị nạn nào cho rằng ép buộc người nào đó quan hệ tình dục với mình là chấp nhận được. Nhưng những hiểu biết về sự chấp thuận (khi quan hệ tình dục) có thể khác nhau: "Trong một xã hội trọng nam khinh nữ rõ rệt", như xã hội Hồi giáo, Kitô giáo hay Ấn Độ giáo, đàn ông "thường cảm thấy họ có quyền hung hăng với phụ nữ." Vụ cưỡng hiếp tập thể ở Cologne, nhắc người ta nhớ tới hành vi tương tự ở các nước Bắc Phi, đã khiến người châu Âu đặc biệt lo lắng. Linda Hagen của Hero Norway, tổ chức quản lý 40% các trung tâm tị nạn của nước này, cho biết mục tiêu của các khóa học giáo dục giới tính chỉ đơn giản là để những người tị nạn biết rằng nếu họ thử bất kỳ điều gì như thế ở Scandinavia, “họ sẽ bị bắt."

Đồng thời, các khóa học có thể chỉ là cần thiết để những người tị nạn hội nhập vào các xã hội châu Âu khi họ sẽ phải bảo vệ những người phụ nữ có mối liên hệ với họ. Nhân viên ở trung tâm Broechem thường xuyên nhận được khiếu nại của các phụ huynh địa phương rằng những người tị nạn đang quấy rối con gái của họ. Các nữ nhân viên mới cũng thường xuyên bị như vậy. Carla Pannemans, người đã có mười năm giảng dạy chương trình giáo dục giới tính cho người tị nạn ở đó, nói rằng nhiều người chỉ đơn giản là không hiểu các quy tắc ứng xử của người dân địa phương mà thôi; khi họ cố gắng nói chuyện với các cô gái, "mọi người sẽ cho đó là quấy rối."

Rất khó để dạy các quy chuẩn về giới tính, đặc biệt là khi ngay cả xã hội các nước châu Âu cũng không thống nhất được những chuẩn mực đó là gì. Tại Na Uy, khóa học của bà Hagen có sử dụng hình ảnh các ngôi sao nhạc nhẹ để giải thích rằng phong cách ăn mặc như vậy, tuy là không phổ biến, nhưng nó thể hiện sự tự do cá nhân chứ không phải là tín hiệu mời gọi, và phải được tôn trọng. Đồng thời, kỳ lạ là chương trình này hướng dẫn những người đàn ông tị nạn bảo vệ danh tiếng của mình bằng cách không tìm kiếm các cô gái "dễ dãi". Trong khi đó ở Wallonia, khu vực nói tiếng Pháp của Bỉ, một bài học trong các lớp học hoà nhập dạy rằng điển hình cho sự ga-lăng với phụ nữ sẽ là: đàn ông nên mở cửa, xách đồ cho phụ nữ và giúp họ mặc áo khoác. Rất nhiều nhà hoạt động nữ quyền, ở Bỉ hay bất kỳ nơi nào ở châu Âu, cho rằng dạy họ như vậy là tỏ vẻ coi thường với họ. Hầu hết những người tị nạn có vẻ rất hoan nghênh những kiến thức được dạy trong các lớp học này.

Nhiều người chưa từng được dạy về giáo dục giới tính: trong số 12 người đàn ông trong lớp học ở Broechem, hầu hết đều đến từ các nước châu Phi hay Trung Đông, chỉ có một người đến từ Albani là đã được học giáo dục giới tính ở trường. Abdullah Sameer, một người tị nạn 21 tuổi đến từ Baghdad đang sống ở trung tâm Broechem, coi đây là các khóa học "hoàn hảo". "Mọi người nên tôn trọng phụ nữ," anh ta nói, dù tự coi mình là một trong số ít những người đàn ông ”kém hiểu biết” ở nước mình. Anh nói, hầu hết mọi người "đều cần một vài khóa học như vậy".

Trên thực tế, không rõ nỗi sợ bị người di cư tấn công tình dục của người Châu Âu ở mức độ nào. Hiện không còn các cuộc tấn công có tính chất nghiêm trọng như ở Cologne. Theo một báo cáo của cảnh sát hình sự liên bang Đức (Bundeskriminalamt) vào tháng 2, cho thấy năm 2015 những người tị nạn chỉ chiếm 3,6% tỷ lệ phạm tội tình dục ở Đức. Theo một báo cáo của Tổ chức Ân xá Quốc tế, nhiều người tị nạn là nạn nhân của các vụ hiếp dâm chứ không phải là thủ phạm: phụ nữ phải đối mặt với nguy cơ bị lạm dụng tình dục bởi những kẻ buôn lậu và thậm chí là các nhân viên của trung tâm tị nạn.

Quả thật, trong khi châu Âu có thể cảm thấy lo lắng rằng những người di cư đang truyền bá các giá trị Trung Đông, thì thực ra bản thân những người tị nạn này cũng đang vất vả không kém để hội nhập vào châu Âu. Ông Demyttenaere cũng cho biết nhiều người di cư mà ông biết thấy rằng quan niệm về tình dục của người Bỉ "rất sốc". "Một mặt, người ta chấp nhận những quảng cáo với hình ảnh phụ nữ khỏa thân", ông nói. "Mặt khác, mời phụ nữ đi hẹn hò lại rất khó. Họ thấy điều này thật khó hiểu." Chào mừng bạn đã đến với phương Tây.

Bài viết này xuất hiện trong bản in với tiêu đề: Con gái Bỉ không dễ dãi.

Vương Thảo
The Economist

Tags: sex

1 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc