TÚT CUỐI VỀ VỤ HẤP DIÊM NHÀ BÁO
Vụ này có 1 luồng dư luận cho là 2 người từng yêu nhau, nên mới để bị HD lâu vậy. Chuyện yêu nhau hay không thì chỉ người trong cuộc mới có thể kết luận. Vì chuyện yêu đương này rất dễ gây nhầm lẫn. Người ngoài có thể thấy 1 đôi dắt nhau vào nhà nghỉ hoặc tung tăng đi chơi với nhau, cứ tưởng họ yêu nhau, nhưng thực ra không phải. Có đôi nhìn thì chả có dấu hiệu gì là yêu nhau, nhưng trong lòng lại yêu nhau từ đời nào. Đại khái nôm na là “Chịch chưa chắc đã yêu. Yêu chưa chắc đã chịch!”. Vì vậy, người ngoài có thể phán đoán nhưng không ai có thể kết luận được họ yêu nhau.
Với mình thì vụ này chỉ cần biết là đã xảy ra 1 vụ hấp diêm, kể cả đã từng yêu nhau hay suýt yêu nhau gì đi nữa thì nó vẫn cứ là hấp diêm, không thay đổi bản chất vụ việc. Nên cứ cố truy cứu xem họ có yêu nhau không bằng suy diễn thì cũng chả để làm gì. Mình cho là sẽ không có nhiều người phủ nhận hoàn toàn chuyện có hấp diêm? Vì chị P chẳng có động cơ gì để bịa ra chuyện này làm trò đàm tiếu cho thiên hạ nhất là khi xuất hiện thêm 1 người nữa tố cáo anh An.
Mình biết là anh An muốn dư luận hiểu là 2 người từng yêu nhau (nhiều người nhắn tin cho mình với ý đó), nhằm mục đích để nhẹ đi cái tội HD, ít ra là tội quấy rối TD.
Với mỗi người đàn ông luôn tiềm ẩn bản năng của giống đực, là chịch dạo. Nên mấy ông chém gió đạo đức CM quá chắc phải là gay hoặc muốn làm lãnh tụ. Nhưng người ta khác nhau ở chỗ là giáo dục và rào cản đạo đức sẽ ngăn cản người đàn ông chịch dạo như thú hoang, nói cách khác là biết kiềm chế thú tính.
Mình cho là hung thủ có bản năng giống đực quá mạnh, nó vượt qua hết cả rào cản đạo đức và quên cmn hết cả những gì được dạy dỗ, sướng con ku mù con mắt, liệt cả não. Đây là 1 dạng bệnh, chữa bệnh này không hề dễ, muốn dứt hẳn chắc chỉ có thiến (nhiều nước xử lý tội phạm HD như vậy). Khi bản năng trỗi dậy thì anh tự coi mình như con gà trống, sẵn sàng nhảy lên lưng con gà mái lân cận và suy nghĩ rất đơn giản là chẳng phải suy nghĩ gì.
Với mấy ông đực tính quá cao thế này thì khó tránh phải đi chịch dạo. Những ông sát gái thì bắt sóng rất nhanh với các bà máu giai. Đầu mày cuối mắt tý là lên giường, thậm chí trên ghế! Bắt trúng sóng thì happy ending, 2 bên đều sung sướng. Nhưng đen cái là nhiều khi bị lệch sóng, cứ tưởng con gà mái kia nó cũng ưng mình rồi, thế là nhảy tót lên lưng. Là thành hấp diêm thôi. Quá đơn giản.
Gái Việt Nam, nhất là BK, bắt sóng rất khó, tại nói dậy không phải dậy, nhiều khi zai không chịu động thủ, gái còn chửi cho là hèn, là pê đê! Thế nên càng làm gia tăng các pha lệch sóng rồi ăn tát hoặc thành án. Văn minh hiện đại như Tây là ngỏ lời luôn cho rõ ràng, đừng vào bên tai điếc của đối tác là được, đừng có chân tay đỡ mồm miệng. Vụ này mình nhận ngay là rất kém và thiếu kinh nghiệm, chẳng qua giỏi Google thôi!
Khi vụ việc xảy ra, anh An có lẽ không lường được phản ứng dữ dội của dư luận, nên muốn dập tắt bằng cách báo CA. Có lẽ anh cũng được tư vấn kỹ càng nên gửi đúng đến tận cấp phòng của CA HN. Anh không nêu cụ thể về đơn tố cáo xem tố những ai, nội dung là gì, cố tình để tù mù như vậy chắc để đe dọa chung cho TẤT CẢ những ai đang lợi dụng quyền tự do dân chủ…(điều 331 Bộ luật HS) xâm phạm lợi ích hợp pháp của anh.
Trò báo CA này cũng chỉ dọa được dân thiện lành, gà mờ về luật. Chứ 2 người tố cáo anh thì đều ở nước ngoài và chắc chắn cũng đã được tư vấn luật chán chê rồi. Vụ này nếu an ninh làm đúng quy trình thì sẽ phải mời 2 bên đến đối chất và mục đích của chị P cũng chỉ muốn đối chất cho ra lẽ. Chứ cơ quan AN không thể nào xử lý vụ việc mà không đối chất được. Tuy nhiên, vì 2 chị kia đều đang ở nước ngoài, nên mình dự là cơ quan An ninh sẽ viện lý do đó để trả lời anh An là không thể xử lý đơn do không thể triệu tập bên bị tố cáo. Mình cũng dự là CA chả n gu gì đương đầu với dư luận trong vụ này, nên sẽ tìm cách né như vậy. Chứ nếu làm tới nơi tới chốn thì họ cũng có quyền mời những người có liên quan đến chị P đang ở Việt Nam đến làm việc. Nhưng mà anh em có rảnh háng đâu, nhiệm vụ của anh em chủ yếu tập trung vào việc bảo vệ an ninh chính trị và bảo vệ doanh nghiệp (nhiều tiền) là chính, chứ còn cá nhân lẻ tẻ thì thôi. Như vụ bà Phương Hằng, ban đầu cũng tố cáo ì xèo, CA không động thủ, nhưng sau này chị động tới cán bộ lãnh đạo, thì lên đường ngay, anh em AN nhanh nhẹn hẳn ra.
Vì thế, việc anh An báo CA mình cho chỉ là 1 động tác mang tính hình thức, thiên về răn đe những người khác và tỏ ra là mình vô tội. Chứ còn với vụ này thì không hiệu quả.
Trong 1 diễn biến mới nhất thì Hội NV đã có kế hoạch điều chuyển anh An sang vị trí khác. Như ở status Tòa án lương tâm mình đã viết, đây là kết cục có hậu nhất. Có lẽ anh An sẽ sang bên Hội NV làm 1 vị trí hành chính với phẩm hàm tương đương hoặc thấp hơn tý, để chờ hưu, chứ khó mà lên được cao hơn. Nếu gia đình có điều kiện và bớt chút sĩ diện hão thì anh nên xin ra khỏi ngành, sống cuộc đời ẩn dật khỏi công chúng và báo chí.
Đây là kết thúc có hậu nhất cho tất cả các bên bởi vì bên Hội NV hay CA đều không thể xử được anh An do hết thời hiệu. Dư luận và chị P có tiếp tục tấn công thì cũng không làm được gì hơn nữa, sự phẫn nộ của dư luận cũng đã tới đỉnh điểm rồi. Việc xử lý hành chính hay hình sự đều không thể. Vậy nên bây giờ nếu có 1 ai đó có bằng chứng bị anh An HD thì câu chuyện mới được đẩy thêm tình huống mới bất lợi cho An hơn. Còn nếu cũng chỉ như vậy, thì việc từ chức và có lời xin lỗi là con đường duy nhất mà anh An có thể và nên làm cho bản thân, cho cơ quan, đoàn thể, gia đình mình và gia đình các nạn nhân.
Ở status này mình không đấu tố anh An vì quá nhiều người đã làm rồi và mình gọi 2 người là anh, chị là cách xưng hô trung tính. Mình nghĩ mọi chuyện đều có điểm dừng. Mục đích chính của chị P là đánh động dư luận, cảnh tỉnh xã hội, thì đã đạt được rồi.
Bài trước: TÒA ÁN LƯƠNG TÂM
Ở các nước, không có tội "vu khống" như tội hình sự mà chỉ là tranh chấp dân sự, còn người tố cáo thường được bảo vệ bí mật danh tính. Nếu người tố cáo tố giác kẻ tấn công ra cảnh sát thì họ hoàn toàn được bảo vệ bí mật danh tính trước báo chí và họ không phải lo ngại trước việc kẻ bị tố cáo kiện ngược lại họ. Nếu người tố cáo chọn con đường tố cáo qua báo chí, họ có thể chọn bí mật tên tuổi hay công khai tên tuổi. Nhưng cho dù bí mật hay công khai tên tuổi thì họ cũng hoàn toàn yên tâm, không bao giờ bị kẻ bị tố cáo "tố giác" với cảnh sát là họ phạm tội hình sự.
Ngay cả khi kẻ bị tố cáo kiện dân sự thì đối tượng kiện dân sự của họ cũng hầu như chỉ là tờ báo công bố thông tin chứ không phải là nạn nhân tố cáo. Nhìn chung, nạn nhân tố cáo, nhất là trong các vụ hiếp dâm hay quấy rối tình dục, được bảo vệ ở mức cao nhất để họ có thể yên tâm đứng ra tố cáo các hành vi nói trên.
Tất nhiên là câu chuyện này không phải là một câu chuyện hoàn hảo, trước kia vài chục năm, xã hội phương Tây cũng đầy những định kiến với nạn nhân tố cáo và ngay cả bây giờ, cũng có những vụ tố cáo quấy rối tình dục hay hiếp dâm không đúng (nhưng tỷ lệ nhìn chung rất nhỏ, theo TS Nguyễn Phương Mai), nhưng nhìn chung, người tố cáo các hành vi xâm hại tình dục được xã hội bảo vệ ở mức cao nhất có thể.
Ở VN thì ngược lại, người tố cáo không được bảo vệ bí mật danh tính, và người bị tố cáo có thể tố ngược người tố cáo tội "vu khống" hay "lợi dụng quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích hợp pháp của nhà nước, các tổ chức và công dân" và đây là các tội hình sự chứ không phải dân sự. Những điều đó, bên cạnh các định kiến xã hội về nạn nhân tình dục càng khiến cho họ ngại ngần khi lên tiếng, nhất là khi kẻ bị tố cáo là quan chức hay người có thế lực.
Dustin Hoffman bị tố quấy rối vài chục năm trước, đã chính thức xin lỗi.
Roy Price, 1 trong các chủ tịch Amazon, bị tố quấy rối đồng nghiệp, liền từ chức.
Lương Ngọc An, văn nghệ xí báo Văn nghệ, bị 2 cô đồng nghiệp tố phạm tội hiếp râm-cưỡng ép từ 23 năm trước, bèn đi …báo công an��
Luật Việt Nam rất yếu và thiếu các quy định và chế tài chi tiết về các hành vi quấy rối tình dục, cũng như không có các điều khoản tố tụng hình sự, và đặc biệt là rất thô bạo trong việc bảo vệ danh tính nạn nhân. Nạn nhân đi tố với công an có thể hứng thêm ê chề.
Nhưng kẻ thủ ác thì lại biết cách xài đến công cụ này! Như 1 nước cờ nham hiểm để dọa nạt những nạn nhân khác nữa!
Tha hồ vừa hiếp râm vừa la làng, là đây!
P/S:
Các bạn đánh giá quá thấp loại người như lão biến thái này. Trong 1 xã hội không có khung pháp luật đủ mạnh, kẻ thủ ác và có quyền thế-quan hệ sẽ dụng đến những cách điếm nhất để bật lại, để giành phần thắng. Đồng thời, loại này vẫn sẽ tiếp tục nhận được sự ủng hộ từ 1 mạng lưới mối quan hệ của những người ngang ngửa về mặt nhận thức, coi chuyện hiếp chỉ là “làm hoa cho người ta hái làm gái cho người ta trêu”.
Vì thế, các nạn nhân bị hiếp rất khó tố cáo, và luật sư cũng khó đem những kẻ quyền lực ra toà!