Vợ làm ôsin không lương, kinh tế kém phát triển?
Source: Thinkprogress
Theo Matthew Yglesias, một yếu tố bị bỏ qua trong câu chuyện về tăng trưởng kinh tế trên đầu người thấp ở Ý có thể gọi là Thuyết Tăng trưởng phụ nữ bình quyền (Feminist Growth Theory). Ở các nước giàu, kể cả những nước chính phủ lớn như Thụy Điển hay chính phủ nhỏ như Hoa Kỳ, vẫn có số lượng phụ nữ tham gia lực lượng lao động ở mức cao hơn. (Ở hình dưới, đường xanh tím là của nước Ý (25%-35%), đường xanh lá cây là nước Mỹ và đường đỏ là Thụy Điển)
Các nước Nam Âu (Nhật Bản cũng vậy) có quan điểm khá bảo thủ về vấn đề cơ cấu gia đình tương phản rõ rệt với các tiêu chuẩn Anglophone và Bắc Âu (Nordic) dẫn đến suy yếu sản lượng kinh tế. Đây là vấn đề lớn đối với tình trạng nợ công, vì rõ ràng không có chuyện phụ nữ Ý chỉ ngồi không và không làm việc gì cả ngày. Thật ra, họ làm việc nhà không được trả công (không được tính thuế). Cũng không nên nhầm lẫn, năng suất lao động theo giờ ở Ý thấp và đình trệ so với Mỹ và Thụy Điển, vì vậy vấn để không chỉ là cung lao động đơn thuần. Tuy nhiên tác giả vẫn nghi ngờ là việc không tận dụng được tiềm năng phụ nữ tham gia thị trường lao động là vấn đề chính dẫn đến đình trệ năng suất. Nếu chú ý đến thị trường lao động Mỹ, "ôsin" làm việc năng suất thấp, thu nhập cũng thấp. Nếu phụ nữ trung bình đang làm việc (median working woman) bỏ việc và đi làm ôsin, còn thiệt hại hơn cho nền kinh tế. Phụ nữ làm việc như "ôsin không lương" cho chồng cũng chẳng thay đổi được phép tính, nhưng tất nhiên trong trường hợp này, ông chồng có bữa ăn ngon hơn. Tác giả chú ý rằng, ở Milan, nơi giàu hơn rất nhiều so với phần còn lại nước Ý, người đi ăn tiệm McDonald ở khắp mọi nơi.
Tags: economics
Nhà mình cứ 2 tuần nhờ chị quét, dọn, lau nhà 1 lần. Vừa rồi chị ái ngại, bảo:
- Ông nhiều sách thế này hẳn là Tiến sĩ hử? Làm cái nghề nghiên cứu vất vả mà ít tiền lắm ông ạ. Thằng con rể nhà cháu nó học bao nhiêu năm giời mới lên được cái Thạc sĩ, rồi về Viện Hàn lâm mà lương được có 3 triệu rưỡi. Mấy năm, giờ lên 4 triệu rưỡi. Mà tối nào về cũng cặm cụi đọc sách, kỳ cạch đánh máy đến khuya. Vợ nó chạy ngoài, tháng lại kiếm hơn chục triệu nuôi thằng chồng với đứa con. Vừa rồi nó về bảo phải lo 400 triệu để làm Luận án Tiến sĩ rồi mới có tương lại. Ôi giờ ôi, nhà cháu nghe mà rụng rời chân tay! Giết ai bây giờ mà có 400 triệu!
- Thế hóa ra thu nhập của chị lại gấp mấy lần Thạc sĩ?
- Vâng, ngày cháu lau mấy cái nhà, to nhỏ đổ đồng cũng được 700 nghìn. Một tháng, cứ vo tròn là 20 triệu. Nhưng bây giờ phải trông cháu cho vợ chồng nó, nên chỉ đi làm thứ 7, chủ nhật mà cũng được hơn 5 triệu, còn hơn lương cái thằng con rể cháu Thạc sĩ làm ở Viện Hàn lâm...
- Thế có quyết tâm lo 400 triệu cho con rể làm Tiến sĩ không?
- Ôi dào, cháu bảo, vứt đi, vứt cái Tiến sĩ với cái Viện Hàn lâm đi. Tiến sĩ không nuôi nổi miệng mình thì Tiến sĩ làm gì! Có 400 triệu thì thiếu gì việc để làm ra tiền, nuôi vợ nuôi con, phụng dưỡng bố mẹ già... Ôi dào, cháu đàn bà cạn nghĩ, cứ nói thế, còn tùy vợ chồng nhà nó. Nhưng mà cháu nói thật, Tiến sĩ chết đói thì Tiến sĩ làm gì!
- !?
(Cái tựa trên tôi nhái lại tựa sách khá nổi tiếng của lão Karl Popper khi chửi nhà nước Marxism)
Thập niên 90, giai đoạn vài năm sau Việt Nam mở cửa kinh tế. Bàn chân của kinh tế thị trường và thương mại tự do đặt vào mảnh đất màu mỡ này đã làm thay đổi cả xã hội. Điều thay đổi lớn lao nhất là một lớp người giàu lên nhanh chóng do đầu cơ bất động sản, hốt được một số tài sản của nhà nước tư nhân hóa hoặc khởi đầu buôn bán khi nền kinh tế giao dịch còn dễ thở, chưa đầy áp lực như hiện nay.
Sau gần 20 năm, con cái của họ lớn lên trong sự giàu sang ấy. Sức mạnh của dịch vụ mạng xã hội đã đưa những cô gái, chàng trai vô danh nhưng có nhan sắc trở thành nổi tiếng. Kèm theo xuất hiện từ ngữ mới như là “influencer” trong ngành marketing. Làn sóng giải trí kiểu công nghiệp cũng bắt đầu hình thành Lookism (chủ nghĩa bề ngoài) như là thước đo đánh giá con người.
Những người trẻ hiện nay, họ kiếm được tiền nhờ lên livestream kem trộn, áo quần, trở thành người mẫu ảnh cho cửa hàng thời trang và tạp chí. Nhan sắc như là công cụ kiếm tiền, chưa kể là có người may mắn hơn trước khi người trẻ ấy kiếm được tiền thì gia đình họ đã giàu có. Từ đó tạo ra tầng lớp mới. Tầng lớp giàu nhanh, giàu bằng khả năng của vốn cơ thể (body capital) (Bourdieu, 1984; Wacquant, 1995).
Điều đáng lo là những người đó đều là những đối tượng có ảnh hưởng trên dịch vụ mạng xã hội khi người theo dõi của họ khá đông. Nhưng phát ngôn của họ có lẽ chưa được suy nghĩ kĩ. Phát ngôn bây giờ kiểu này không phải là hiếm. Kiếm tiền quá dễ dàng khi mà giời trí thức thì lại bị bào mòn. Một ông tiến sĩ học ở nước ngoài hơn 10 năm, về nước làm chỉ có lương 5 triệu. Thủ khoa đại học cũng phải chạy ăn từng bữa mà chưa mua được nhà ở thành phố. Thì bị coi khinh là điều dễ dàng khi học cao và học nhiều nhưng bạn vẫn sống với đồng lương còm cõi.
Tôi còn nhớ khi tôi bỏ Đại học sư phạm để học ngành Nhân loại học, tôi bị gia đình chửi là học ngành này kiếm được tiền không? Đến bây giờ tôi tự hào nói với gia đình rằng là “KHÔNG”.
Em chửi thì chị nghe. Ở xã hội tư bản như Việt Nam này thì bạn có tiền thì bạn mới có tiếng nói. Một xã hội khi mà người trí thức cố gắng phát minh và cải tiến xã hội, luôn bị coi khinh bởi bọn hề trên Tiktok và sống mòn với đồng lương. Thì cũng như đang gieo đầu từ lầu 14 xuống.
[img]https://4.bp.blogspot.com/-19UibRdl73Q/Xo_ypBtUBZI/AAAAAAAB5B8/IMYtqbaSvBsVU0j4Nu2HIXq5aW4XriYzACLcBGAsYHQ/s1600/hoc%2Bngu%2Bco%2Btien.jpg[/img]
Vợ rít lên:
- Anh làm gì thế?
- nó uống thuốc
- thuốc sao phải lắc?
- nó uống xong mới đọc hướng dẫn, người ta ghi lắc kỹ trước khi uống
- giời ạ, phải đọc kĩ hướng dẫn trước khi dùng chứ?
- thế mới làm osin ^^