Đi chơi với balô

Một mình với chiếc balô
Chân có máy có - thế là đi chơi 
(Chân ở đây là chân máy, phục vụ cho việc tự sướng; máy ở đây là máy ảnh --> chân máy ảnh :P phục vụ cho việc tự sướng ảnh :P)

Tokyo - Day 5: Meiji, Shinjuku Park, Tokyo Metropolitan Government Bld.,

Sở dĩ nhật ký nhảy từ ngày thứ 3 đến ngày thứ 5 là bởi vì sau 3 ngày cùng chồng thăm quan các nơi đã rã cả cẳng, vợ quyết định dành ngày thứ 4 ngủ nghỉ, dọn dẹp :) Buổi sáng dậy muộn, tắm, rồi ngồi hí hoáy blog được ngày 1, 2 rồi ăn trưa, ngủ tiếp và chiều chồng về mình đi ăn tối rồi shopping. Chọn lọc được rất nhiều đồ để mua, nào ngờ khi thanh toán họ không chấp nhận credit card làm hai vợ chồng ớ cả người vì chẳng mang đủ tiền mặt, thôi đành hẹn hôm sau quay lại vậy :( Tối về chồng oánh thêm một bữa nữa rồi hai vợ chồng lăn ra khò khò. Đó là toàn bộ ngày thứ 4.

Ngày thứ 5 - sau một ngày được nghỉ ngơi xả láng, làm bắp chân và bàn chân đã mềm mại ra :) và được chồng động viên nên vợ quyết định hành trình của ngày hôm nay: Đền Meiji, Tòa Tokyo Metropolitan và Công viên Ueno, trong đó Meiji là nơi mình đến từ ngày thứ 3 ở Tokyo nhưng trời tối rồi nên họ đóng cửa, còn Công viên Ueno thì do vợ la cà, mải chơi và còn thích mày mò xem tàu điện Nhật như nào nên đã phải để lại cho ngày hôm sau.

Vợ đi JR cách khách sạn mình có một lần sang đường đến Harajuku và từ đây chỉ mất ít phút để đi bộ đến đền Meiji
Bức ảnh này vợ chụp thử nghiệm vì chồng quên chưa set up hết cho vợ mà vợ thì không thạo máy. Đây là tại cổng đền, có tên của đền là Meiji Jingja. Vợ chụp xong bức này thì bác bảo vệ chỉ vào máy và xua tay bảo "dame!" :) (không được!) Và qua mấy lần thì thấy rằng là, ở Nhật, khi chụp tại các đền chùa, nếu chụp có người đứng vào thì họ sẽ cho chụp, còn nếu chỉ chụp cảnh không thì họ chỉ cho chụp toàn cảnh từ xa, lại gần là sẽ không được chụp nữa :) Thật là khó hiểu...

Trên đường đi rải đá vào Đền vợ thấy hai bên lề có một dãy là các thùng rượu (hình như toàn rượu vang - vì lười cũng không đọc hết giải thích của họ) của các nước châu Âu tặng nhà vua Minh Trị, thể hiện sự kết giao và mở mang của Nhật Bản. Phía bên kia đối diện là một dãy - thoạt đầu vợ tưởng trống trận nhưng không đúng, mà là dùng để lưu giữ các linh hồn người đã khuất, giống như hôm vợ chồng mình thấy ở đền Yasukuni nhưng nhỏ hơn:

Cổng đền đây rồi:
He he, về khách sạn chồng xem ảnh vợ chụp toàn chê vì vợ chưa có kinh nghiệm nên chụp xa tít mù tắp. Mà lúc ấy những người tham quan khác thường chỉ vác máy ảnh và chụp cảnh thôi, hoặc những người đi cùng đoàn thì chụp ảnh cho nhau, còn vợ thì một người, một máy gắn với chân máy, đặt chế độ rồi ra nghiêng nghiêng nhìn cái máy ảnh rồi cười với nó - vừa buồn cười mà lại vừa buồn - đi một mình mà...

Sau khi tham quan khu vực múc nước rửa chân tay và xúc miệng của đền tương tự như các đền khác của Nhật Bản, vợ tiến vào sâu hơn. Và đọc tờ hướng dẫn, vợ đã biết thêm một nghi thức để tỏ lòng thành kính ở đất nước này: đó là rửa sạch tay chân, xúc miệng tại cổng ra vào; khi vào đến chính điện thì hãy bỏ đồng xu vào nơi quy định (nếu muốn) và vỗ tay thật to 2 tiếng - và thực sự quan sát thấy người Nhật đều làm như vậy, chỉ khác là nam thì vỗ rất to còn nữ thì chỉ đập hai tay vào nhau rất khẽ - đứng gần mới nghe thấy được :) Vợ không muốn xảy ra những hành động thất lễ nên đi đất nước nào, vào thăm những nơi thành kính của họ cũng chỉ cúi đầu thôi.
Tại cánh cổng thứ hai vào đền.


Tại chính điện vợ không chụp ảnh. Có một đặc điểm rất hay là người Nhật giới hạn ranh giới mà người tham quan có thể đến - một khoảng cách tương đối xa, khách chỉ có thể ngưỡng vọng, bái vọng được thôi, chứ không được phép vào tận đến nơi thờ - theo vợ thấy đó là một cách bảo vệ tốt, hơn nữa lại trang nghiêm. Sau khi tham quan, vợ bước trở ra và may mắn gặp một đám cưới của người Nhật:
Cô dâu là người Nhật và chú rể là người nước ngoài. Vậy là Nhật Bản đã cởi mở lắm rồi đấy! Nhìn trang phục và nghi thức của họ, tự nhiên vợ tưởng tượng đến trang phục hàng ngày của cô dâu khi đi tàu điện ngầm khác hẳn - toàn màu đen, váy trùm và tiện dụng :) Trong ảnh cô dâu mặc bộ đồ có mũ (khăn trắng) trên đầu, đi đầu là chủ hôn và hai người giúp tổ chức lễ, đoàn đằng sau là quan khách. Cái ô đỏ được giương ra khi cô dâu chú rể đi ra ngoài khoảng không, vào các hành lang thì lại cụp lại :) Mình iu cái ô đỏ! <3 :P Đó là một chiếc ô truyền thống của Nhật Bản, hiện nay chỉ còn duy nhất một cửa hàng làm và bán loại ô này mà thôi. Ô được làm từ một ống tre chẻ ra các nan, giấy washi và một loại dầu chống thấm nước mưa cũng như loại keo dán bền và chống nước để dán washi vào các nan tre. Bằng giấy nhưng chiếc ô rất bền, chịu được trời mưa, tuy nhiên giá thì không mềm tí nào! Mà vợ chồng nhà này giàu nhể, tổ chức đám cưới ở đền Minh Trị thì tốn ối xiền! :)

Tiếp tục đi thẳng thành ra lại nhầm đường, thế là mình hỏi đường đến ga Yoyogi theo chỉ dẫn của bản đồ và từ đây đi Tochomae để đổi tàu đến Tòa Thị chính Tokyo. Tuy nhiên, cùng là đường tàu đó, mình phải đổi hướng đi ngược lại ở Tochomae để đến E9 thì thành ra đi một mạch đến tận ga cuối cùng E36, thấy ngờ ngợ mà không hỏi thành ra lại phải quay lại và đi lòng vòng mất thời gian :P Thú thực là hệ thống tàu điện của Tokyo phức tạp hơn của Seoul, ở Seoul mình cứ thế theo chỉ dẫn và đi, không phải hỏi nhiều mà cũng không bị lạc, nhưng ở Nhật thì lạc đến 2 lần là ít! :P

Cuối cùng cũng đã đến nơi, mò lên mặt đất thấy ngay tòa Thị chính, nhưng vợ lang thang vì thấy thác nước bên đường đẹp quá, hóa ra chính là công viên Shinjuku:
Vợ ngồi nghỉ, ngắm nhìn cảnh vật và mọi người. Có mấy người cũng đang ngồi ăn hoa quả, hai em chơi xe đạp (đi bằng một bánh, ghếch bánh trước lên trời) và hai em tập trượt bằng ván trượt tung người lên cao, xoay quanh và đặt được chân trở lại ván trượt để lướt tiếp - nhưng chưa được thành công, toàn thấy các cu cậu lắc đầu vì chưa làm được! :) Khi thấy mình lại gần chụp thác nước, các em í rất biết ý tránh tít ra xa để mình chụp ảnh - một phong cách tôn trọng người khác rất Nhật Bản mà rất hiếm gặp ở Việt Nam :P - ở Nhật thật nhiều không gian để trẻ em và thanh thiếu niên chơi đùa.

Bên cạnh cảnh vui vẻ đó, vợ còn quan sát và cảm thấy rất thương những người vô gia cư. Họ bằng đủ các chất liệu, vật liệu có thể kiếm được để lợp cho mình một ngôi nhà tạm tại các công viên - gần như công viên nào đi qua đều có những người vô gia cư như thế. Nhưng lần này đến Shinjuku Park, vợ càng thấy thương hơn bởi đó toàn là người già, trời thì lạnh và ánh mắt họ rất đáng thương, hơn nữa họ không xin của ai, không lại gần xin xỏ hay có ánh mắt, thái độ gì hăm dọa hoặc chằm chằm lấy được của người khác cái gì đó... thực sự đáng thương! Hơn thế nữa, có thể mọi hôm đi cùng với chồng nên niềm vui với chồng làm vợ bỏ qua những cảnh tượng đó rất nhanh, và mặc dù vẫn lưu vào tâm trí thì đến hôm nay đi một mình, thấy thương cảm cho họ vô cùng! Mình muốn lại gần để cho họ có thể một vài tiền xu, nhưng rồi ngại và hơi sợ nên không dám, hơn nữa chưa biết người ta sẽ đón nhận hành động đó của vợ như thế nào (tích cực hay tiêu cực) nên cuối cùng vợ quyết định thôi.

Và cuộc sống của người nào là của người nấy, nên tạm thời lúc này vợ sung sướng hơn họ nên vợ vẫn tiếp tục đi thôi, để trải nghiệm hơn nữa khi mình vẫn còn cơ hội. Theo chỉ dẫn của hai em tập xe đạp, vợ lên Mizu no hashi (Cây cầu nước) để sang được Tòa thị chính:
Gọi là cây cầu nước vì dọc hai bên thân cầu là hai đường nước rộng
Đây là bức ảnh thứ hai sau khi bức ảnh thứ nhất không thành công do vợ chỉ ước lượng một cách tương đối nên bức đầu chỉ có cánh tay của vợ vào ảnh :P còn bức hai đã khá khẩm hơn. Cây cầu này đi qua hàng cây, nhìn xuống đường xe cộ chạy tấp nập, gió rất mát! Vợ không vào tòa tháp 1 nên pass sang tòa tháp 2. Tại cả hai tòa tháp các công nhân đang làm vệ sinh cửa kính (vì toàn bộ đều là cửa kính), họ cử ra một nhân viên bảo vệ đứng dưới và nhắc nhở mọi người tránh xa khu vực làm vệ sinh (vì các công nhân phải ngồi xe kéo ròng rọc chạy dọc tòa nhà) và hơn nữa họ dùng rào cứng ngăn cách khu vực đó tránh việc xe ròng rọc có thể rơi gây nguy hiểm cho người qua đường. Đây là một việc gây chú ý của vợ, rất cẩn trọng và tôn trọng tính mạng con người. Cũng như các khu xây dựng của Hàn Quốc cũng được bảo vệ rất tốt, và họ đã mang sự cẩn trọng đó tới trung tâm thương mại Lotte Việt Nam đang được xây dựng đối diện với Deawoo. Nhìn qua thì sự cẩn trọng đó có thể là quá kỹ càng, và thừa, thừa vật liệu, thừa nhân lực... nhưng không hiểu sao khi đi qua vợ vẫn cảm thấy an toàn hơn, và có lẽ ai đi ngang qua cũng sẽ cảm thấy an toàn hơn, mà sâu xa hơn nữa, những người dân đi qua có nhận thức rằng, mình đang được bảo vệ - và sự tích lũy đó sẽ tạo thành một niềm tin vô hình của người dân đối với những nhà lãnh đạo của đất nước - họ đang được thực sự bảo vệ, từ những việc nhỏ nhất!
Vợ chụp hình lưu niệm - tạo dáng tí nào! :P Ngay phía trên là cây cầu bắc ngang giữa hai tòa tháp của Tòa thị chính Tokyo


Đây rồi nhá, Tòa thị chính Tokyo (Tokyo Metropolitan Building) lúc xem thang máy cứ tưởng tầng 25 cao nhất, thế là lên 25, rồi mình hỏi một anh đang làm việc ở đấy: "Tôi nghĩ là tòa nhà này phải cao hơn 25 tầng" được anh í trả lời "À đúng rồi, hơn 30 tầng cơ, nhưng bạn phải chuyển thang máy khác, chỉ dùng đi từ tầng 25 trở lên thôi" hị hị và vợ lọ mọ qua cái thang máy tầng 25 và nhìn vào bảng điều khiển: 33 nhé - 33 là cao nhất :P

Trong thang máy. Tất cả yên tĩnh. Thậm chí cảm giác ù do không khí loãng thấy rõ. Người ấn 28, người ấn 30, người ấn 32 là cùng. Riêng vợ ấn 33. Thấy mọi người có vẻ hơi ngạc nhiên. Sao thế nhỉ? Chả nhẽ trên đó cấm? Hay có sự vụ gì? Kệ. Vợ cứ lên. Gió kiểu gì thì mình bay kiểu ấy. Thích xòe cánh thì váy vợ làm dù. Mà thích trực thăng thì cởi ra bay thẳng! Có gì đâu! Cứ lên!

Người ở tầng 28: ra. Người ở tầng 30: ra. Người sau chót ở tầng 32: cũng ra. Trước khi ra theo thói quen của người Nhật còn cúi đầu nhè nhẹ chào mình. Đau tim quá! Không biết sao hắn lại chào mình cẩn trọng thế?! Cứ như lần này là... lần cuối cùng vậy: hãy nói tạm biệt với cô í đi!!!!????? :))

Nhưng cửa đã đóng vào, và tích tắc sau vợ cũng đã ở tầng cao nhất. Cửa mở. Vợ bước ra ngoài. Một mảng bên trái vợ như bị bịt kín, tối thui, không gian chật chội. Vợ hơi nhủn người. Kệ. Đã lên đến đây rồi, mình ta cũng cứ ngoái nốt sang phải xem sao: Có một dãy ghế ngồi. Có một người ngồi. Chẳng rõ được là trai hay là gái. Trước dãy ghế salon đó có một bảng hiệu màu đỏ - màu của sự cảnh báo. Hơi rủn tim. Phải thăm dò xem thế nào đã. Nhưng người ta vào được thì mình cũng vào được chứ nhỉ! Thế là mạnh dạn - ta cứ bước vào - ta cứ chụp ảnh, "kiệt tác - kiệt tụp" trình làng đây:
Tokyo thật phát triển, toàn các tòa nhà cao, mà vẫn có những khoảng không gian xanh như trong ảnh
Sức mạnh của vợ: lay nhà + bắt mặt trời - động đất ở Nhật cũng phải chào thua vợ nhé! :D Các cửa kính ngăn chặn người ra ngoài ban công của tòa nhà nhằm đảm bảo an toàn nên vợ chỉ có thể chụp từ trong nhà kính nhìn ra.

Mạnh dạn hỏi cái người không rõ nam hay nữ ngồi ở đó lần cuối cho chắc: Đây có phải tầng cao nhất không? và nhận được câu trả lời: Bạn không thể lên cao hơn được nữa đâu! À, ra bạn í là nữ! :P Quay lại cái biển đỏ chặn trước dãy ghế salon xem nào. À, ra nó là CẤM HÚT THUỐC! :))

Thế rồi vợ tranh thủ ở lại ngắm cảnh, ngó nghiêng. Cô bạn xuống trước, làm vợ còn lại một mình, không một bóng người, lại ở trên tầng rất cao không phải dễ dàng để kêu cứu! Hơi rợn. Vì quan niệm của người Nhật là có ma. Nhưng thử ở lại một lúc xem sao nhỉ, mình học theo thầy Nhất Hạnh cơ mà. Một lúc sau có tiếng lạch cạch, thang máy mở và một người phụ nữ to béo bước ra... Bác í... bỏ xu vào máy tự động và mua mua một cốc trà để uống! :))

Thôi thế thôi, đã giở bản đồ và tìm đường về rồi, vợ tụt theo thang máy xuống đến tậng B1 lại phải leo thang cuốn lên tầng 1 rồi tìm đường đi bộ về khách sạn của mình hóa ra chỉ cách đó chưa đầy 1 cây số. Trên đường vợ gặp khách sạn Washington mà chồng gửi tình yêu từ đó về cho vợ (hay cho ai nữa thì không biết!? :P) cũng là khách sạn trước đây bố Hương mẹ Đức khi sang thăm chồng đã ở:
Bức ảnh này tặng bố mẹ nhé!

Ngày thứ năm tại Nhật Bản đã trôi qua khi tối về vợ chồng mình lại đi ăn, đi dạo rồi về đi ngủ as usual :)
Tags: japantravel

3 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc