Ngạc nhiên với phong tục trọng nữ khinh nam

Chỉ một chi tiết nhỏ mà cuối cùng đã thành ra chuyện như tôi vừa kể trên. Tôi không có chút hiểu biết nào về phong tục, tập quán của xã hội Mỹ. Có lần, chúng tôi đến nhà một bác sĩ người Hà Lan ở Vallejo, gần Mare Ireland. Người Hà Lan vốn có duyên gần gũi với người Nhật, nên ông bác sĩ nói muốn mời thuyền trưởng Kimura đến lâu đài của ông.

Chúng tôi đến thì thấy đó là một ngôi nhà sang trọng kiểu quê mùa. Trong khi những đồ ăn đã thịnh soạn thì có một điều lạ là bà vợ ông từ trong bước ra, ngồi yên trên ghế và tiếp khách, còn ông chủ lại tất bật chạy đi chạy lại. Thật là buồn cười! Hoàn toàn đảo ngược với phong tục ở Nhật. Khi nhà có khách, ông chủ ngồi đàm đạo với khách, còn bà vợ chạy đi chạy lại để phục dịch cơm nước là chuyện đương nhiên. Thế nên tôi rất lấy làm lạ.

Bữa tiệc hôm đó, người ta đưa ra trước mặt chúng tôi nguyên một con lợn sữa hầm. Cả điều này tôi cũng sửng sốt. Tôi giật mình như đang ở vùng Adachigahara. Ăn uống hồi lâu xong, họ bảo chúng tôi có muốn về bằng ngựa không. Đó là ý kiến hay, nên tôi nói đã lâu không đi ngựa và muốn đi. Tôi mượn ngựa ở đó đề về. Thuyền trưởng Kimura là Hatamoto ở Edo, nên đi ngựa rất giỏi. Khi còn ở Edo không có ngày nào là không leo lên mình ngựa. Thế là chúng tôi lên ngựa phóng đi, thì người Mỹ rất ngạc nhiên. Gương mặt họ tỏ vẻ rất lạ khi thấy người Nhật mà cũng biết đi ngựa. Cả hai bên đều không hiểu biết chút nào về tình hình của nhau như thế.

P. 198-199 - Lần đầu đi Mỹ - Phúc ông tự truyện

Tags: book

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc