Luật Vận động chi phí sai lầm như thế nào?

Kể từ năm 1971, các thành viên Quốc hội đã nhận thấy rằng họ có thể tiết kiệm thời gian huy động tài chính nếu họ tìm ra cách giảm bớt chi phí cho vận động tranh cử. Mà mục đặc biệt tốn kém trong chiến dịch tranh cử chính là truyền hình trực tiếp. Do vậy, Quốc hội đã thông qua Luật Vận động chi phí lấy của các ứng cử viên ra tranh cử bằng với mức thấp nhất mà họ lấy của các công ty thương mại. Các chính trị gia đã tự bỏ phiếu để giành được quy chế MFC cho chính mình trong viêc mua thời gian phát sóng.

Luật trên đã không gây được ảnh hưởng như mong đợi. Biết được điều đó nên trong các năm bầu cử, các chính trị gia mua rất nhiều thời lượng phát sóng và các đài truyền hình thì muốn thu được càng nhiều càng tốt từ các cuộc vận động tranh cử trực tiếp đó. Do vậy, khi gần đến kỳ bầu cử, đài truyền hình sẽ làm như thế nào nếu một công ty thương mại, chẳng hạn như Procter&Gamble đến để đàm phán về mức phí cho quảng cáo trên truyền hình? Đài truyền hình sẽ trở nên rất cứng rắn về giá cả. Nếu họ nhượng bộ về giá cho P&G, thậm chí chỉ là để lấp đầy phần thời lượng còn trống thì cũng là rất tốn kém, bởi vì bất kỳ một ưu đãi giá nào được trao cho P&G cũng kéo theo việc các chính trị gia khác sẽ được hưởng cùng mức ưu đãi đó cho các buổi truyền hình của mình. Khi đó, đài truyền hình sẽ thiệt hơn bởi vì mức giá chung cho các chính trị gia thấp đi không thể bù đắp bởi đủ một hợp đồng thêm vào của P&G. Kết quả là: P&G sẽ không nhận được bất kỳ ưu đãi nào về giá.

Một kết quả của luật này là các mạng truyền thông rốt cuộc đã kiếm được nhiều tiền hơn cả trước kia. Họ đã lợi dụng thực tế là các chính trị gia được hưởng quy chế MFC để từ chối không ưu đãi về giá cho tất cả các khách hàng khác. Còn đối với các khách hàng này - như P&G và các công ty khác - thì luật này chính là một loại thuế ngầm. Trên thực tế, các chính trị gia đã đánh thuế vào chính bản thân mình. Thậm chí ngay cả khi họ có được mức giá tốt nhất thì điều kiện về giá tốt nhất cũng đã dẫn đến kết quả là các mạng lưới truyền thông đánh phí cao hơn đối với tất cả những người khác. Như vậy, giá tốt nhất khi đó có thể còn cao hơn mức giá đáng lẽ họ sẽ phải trả nếu như không có điều khoản nói trên. Việc thông qua luật thực tế đã làm thiệt hại nhiều hơn cho chính các chính trị gia thông qua nó.

Đây không phải là lần duy nhất Quốc hội Mỹ đã tự bắn vào chân mình.

P. 291 - Game Theory

Tags: book

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc