Lời khuyên trẻ em cẩn thận với đốt lửa trại
Một trong những sự giải trí mà tôi ưa nhất, là bách bộ hoặc cưỡi ngựa dạo chơi trong khu rừng gần nhà tôi. Tôi thích cây sồi lắm. Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng. Có khi cháy lan rộng, đến nỗi phải kêu lính chữa lửa tới.
ở ven rừng, có tấm bảng dọa phạt vạ hoặc bỏ tù những kẻ nào vô ý làm cháy rừng, nhưng bảng đặt ở một nơi ít người đi tới, khách du lịch khó thấy được. Cũng có một người kỵ hiến binh đi coi rừng nhưng y không làm tròn phận sự, cho nên những đám cháy vẫn tiếp tục. Một lần tôi chạy lại bảo một người lính rằng có đám cháy, nhưng người đó uể oải trả lời rằng đám cháy không phải ở trong khu của y. Thấy vậy, tôi phải đích thân làm công không cho chính phủ.
Ban đầu, mỗi khi tôi thấy một đám thanh niên đốt lửa cắm trại, tôi vội chạy lại, lo sợ cho những cây quý của tôi. Tôi đe họ nên coi chừng, chứ không thì ngồi tù, vì làm cháy rừng. Nghĩa là tôi nói cho họ giận, không cần tự đặt vào quan điểm của họ. Cho nên họ bất đắc dĩ phải vâng lời, càu nhàu, oán hờn. Và có lẽ, họ chỉ đợi tôi quay lưng đi để nhóm lửa lại, đốt cả khu rừng cho đỡ tức.
May thay, lần lần tôi hiểu được bản tính con người và trở nên lịch thiệp hơn, hiểu người hơn, đại lượng hơn. Cho nên khi thấy một bọn trẻ quây quần chung quanh ngọn lửa trại, tôi lại gần nói:
"Vui không các em?... Các em nấu món gì đó?... Hồi nhỏ tôi cũng như các em, cũng thích đốt lửa trong rừng lắm. Mà có lẽ bây giờ tôi vẫn còn thích nữa... Nhưng các em cũng biết: đốt lửa ở đây nguy hiểm lắm... Anh biết, các em có ý tứ, cẩn thận lắm. Nhưng có nhiều kẻ vô ý hơn các em. Họ thấy các em đốt lửa, cũng bắt chước đốt và khi đi thì quên không dập. Rồi lửa bén tới lá khô, leo lên cây. Và nếu chúng ta không cẩn thận, thì khu vườn này không còn lấy một cây... Anh không ra lệnh cho các em đâu, không muốn quấy rầy các em đâu... Thấy các em chơi giỡn, anh vui lắm. Nhưng các em nên dẹp những lá khô này đi, cho nó khỏi bén cháy. Rồi khi đi về, nhớ lấy nhiều đất phủ lên bếp nhé? Các em nghe chứ? Và lần sau, các em nên làm bếp tại đằng xa kia, chỗ lấy cát kia. Như vậy không nguy hiểm... Thôi, cám ơn các em nhiều lắm. Chào các em... và chúc các em chơi vui nhé!''.
Kết quả thiệt khác hẳn với lần trước. Bọn trẻ vội vàng làm theo ý tôi. Không càu nhàu, không oán hờn gì hết, vì tôi không bắt chúng vâng lời tôi, tôi xin chúng hợp tác với tôi, chúng hành động là tự ý chúng. Lần này hai bên đều hài lòng vì tôi đã biết trọng quan điểm của chúng.
Đắc Nhân Tâm
Nguyễn Hiến Lê dịch
Bài trước: Để sáng kiến của mình được sếp chấp thuận
Tags: book
Việc trông keo và tràm tràn lan có mấy hệ luỵ:
1. Các cây này có đặc điểm chung là có dầu dễ cháy. Lá khô xếp dày với khí hậu khô nóng là điều kiện thuận lợi để đám cháy lan rộng.
2. Vì lá cây có chất dầu nên khi rụng nó cũng huỷ diệt luôn thảm thực vật bên dưới. Các cây khác không sống được để tạo đa dạng sinh học
3. Động vật không phát triển trong rừng keo, tràm. Cản trở đa dạng sinh học.
Vì vậy việc trồng rừng nên mở rộng đa dạng để có thể phát triển được quần thể chim thú, ong bướm và các động vật khác. Ngoài ra cũng sẽ tốt hơn cho cải tạo đất và đa dạng sinh học. Đồng thời cũng sẽ chống được cháy rừng trong điều kiện khí hậu ngày càng phức tạp.
Vâng, lương của các anh chính là thuế dân đóng. Nhưng nếu lỡ ngọn lửa hung tàn kia cướp mất một phần thân thể hoặc thậm chí là tính mạng các anh thì có đồng thuế nào kéo lại sự sống cho các anh không ?
Tại sao các bạn có thể khóc thương sự tàn rụi của một nhà thờ nơi phương trời Tây nhưng lại dửng dưng khi từng "lá phổi xanh" của đất nước bị thiêu đốt?
Tại sao các bạn thông cảm cho lực lượng chữa cháy nước họ khi không cứu được nhà thờ nhưng lại lạnh lòng trước mồ hôi, công sức của các chiến sĩ nước mình như vậy ?
Cái thói cuồng ngoại quá mức của các bạn đang dần làm mất đi tình yêu thương, sự đồng cảm với chính đồng bào của mình, các bạn mơ về một chân trời xa lắc mà không bao giờ chịu thừa nhận những điều thiêng liêng của đất nước này.
Các bạn thật buồn cười !