Gương kiên nhẫn của Socrates
shared via Golden Nguyen,
-----
... sở dĩ Socrates chịu đựng, một cách nhẫn nại tính khí bất thường của một bà vợ quá sức mất dạy, đâu phải, như người ta đã hiểu một cách vụng về, là tại ông có tính khiếp nhược, làm cái gương "khư khư bất động" trước mọi nỗi ngang trái trong đời. Nhà thể thao kia muốn tập nhảy cao, cớ sao lại ôm trái tạ và cột bao cát nơi chân làm gì... Cái thân thể mình kia cũng chưa đủ nặng... rồi sao? Có ai mà ngu si như thế không? Chắc chắn là không có ai cho người đó là ngu cả.
Thì người vợ quá hung hăng này, đối với Socrates, chỉ là cái bao cát, trái tạ không hơn không kém, mà ông đã khéo lợi dụng, để tập luyện cái tinh thần thản nhiên điềm tĩnh của ông thôi. Bảo rằng: "Với những người đàn bà mất dạy ấy, thì hãy cho nó ít tát cho kêu là êm chuyện", thì có khác nào bảo với nhà thể thao kia hãy bỏ quách cái bao cát và trái tạ đi cho rồi, cho khoẻ thân vậy... Cái hay của Socrates là biết xoay cái hại thành cái lợi, lợi dụng những điều ngang trái lặt vặt trong đời để tập luyện cái tinh thần tự chủ và điềm đạm của mình.
Bài trước: Câu chuyện giữa Liêm Pha và Lạn Tương Như
Tags: book
Tô Hoài và Nam Cao có lẽ là hai nhà văn tả cảnh vợ chồng nhà nghèo cãi và đánh nhau hay nhất.
Ông Nam Cao tả một ông cáu vợ vì ông ho to làm con khóc khiến vợ chì chiết. Ý vợ là người ta khổ sở chăm con, dỗ mãi nó mới thiu thiu mà ông vô tư quá thể. Ông chỉ mong con mèo nó ăn vụng để đập nó cho thỏa tức và cho vợ hiểu thông điệp mà con mèo lại chê cả cơm lẫn bát muối vừng. Nhìn mặt vợ câng câng ông muốn vả nhưng không dám và nghĩ nó vô lý quá.
Sau rốt, ông đành liệng mâm cơm vì vợ leo thang. Vợ ông gào lên thảm thiết vì tiếc ba cái bát vỡ rồi ôm mặt khóc kể lể công lao. Và rồi...bụp.
Đọc họ rất thú nhưng hơi ngượng và bực vì cứ thấy hình như họ viết ám chỉ chuyện nhà mình.
Thế mới cay.
P.s. Hai ông đã nói lên giấc mơ thầm kín của bao người nuôi chó và mèo.