Người vợ lý tưởng

Tôi luôn tin rằng tất cả phụ nữ trên trái đt này, từ châu Á đến châu Phi, châu Âu đến châu Mỹ, phàm gặp người chồng trong hoàn cảnh của tôi, chắc chắn đều nghĩ như tôi: Chồng có bồ nên chê vợ, nhìn vợ cái gì cũng xấu.

Đúng vậy. Còn nhớ ngày đầu mới yêu, khi ngồi uống cà phê với nhau trong một đêm lạnh, nghe tôi nhắc: "Anh kéo cổ áo len lên cho ấm", anh cảm động lắm bảo: "Đời anh ngoài mẹ ra, chưa từng có ai nhắc nhở, chăm lo đến anh như em". Lúc ra về, tôi lại dặn: "Anh nhớ luôn giữ cái cổ cho ấm kẻo ho đấy". Anh xuýt xoa: "Em đúng là người yêu tuyệt vời trời mang lại cho anh". Về đến nhà được vài phút, tôi gọi điện hỏi han và lại nhắc: "Anh nhớ giữ gìn sức khoẻ, nhất là cái cổ, phải luôn ấm, đừng để gió lạnh xâm nhập vào..." Thế mà anh rên lên sung sướng: "Em ơi, có lẽ chúng mình cưới nhau đi, để anh được nghe em chăm lo, nhắc nhở hàng ngày. Cuộc đời anh chỉ cần có thế là hạnh phúc rồi em ạ".

Rồi khi mới cưới, mỗi ngày tôi nhắc anh một việc, anh thích thú lắm, nói đùa: "Từ nay ta đã có phu nhân quan tâm săn sóc, ta chỉ còn mỗi việc sống sao cho xứng đáng với tình yêu của nàng". Tôi cười vang nhà vì anh chồng vui tính. Từ hôm đó, tôi càng hay quan tâm đến chồng. Ví dụ ngày hôm trước tôi nhắc: "Anh nhớ mang áo mưa theo kẻo chiều về gặp mưa", thì hôm sau tôi nhắc lại việc đó cộng thêm việc mới: "Anh nhớ đưa xe máy vào trong nhà xe cơ quan kẻo chiều mưa to đấy". Hôm sau tôi nhắc lại 2 việc trên và lại dặn thêm một việc mới nữa: "Anh nhớ mang theo mũ bảo hiểm về phòng làm việc chứ đừng để ngoài xe kẻo bị lấy trộm"... Cứ như thế, chỉ sau 1 tháng, tôi đã có cái công thức quen thuộc trong đầu, hễ chồng dắt xe đi làm là tôi tuôn ra một tràng: "Anh mang theo áo mưa, nhớ dựng xe máy trong nhà xe kẻo bị ướt, mang mũ bảo hiểm về phòng làm việc; đừng ngồi lâu máy vi tính, phải đứng lên vươn vai, đi lại trong phòng cho khỏi thoái hoá xương; ra về nhớ tắt điện phòng, trên đường phải đi cẩn thận, nhìn không có xe đằng sau hãy rẽ...". Mới đầu, chồng tôi chỉ cười hiền hậu. Sau anh nói rất dịu dàng: "Thôi, anh thuộc tất cả những điều em dặn rồi, từ nay em không phải nhắc nữa". Tôi biết anh sợ tôi mệt nên không cho nhắc, vậy tôi càng phải nhắc nhiều hơn, thậm chí còn nhắc 2 lần từ lúc anh dắt xe ra cho đến lúc nổ máy. Nhưng 10 ngày sau, khi tôi vừa thốt lời: "anh nhớ mang theo áo mưa..." thì bỗng nhiên chồng tôi gắt: "Khổ quá, đã bảo không phải nhắc nữa, sốt ruột lắm!". Vậy nên tôi mới nghi ngờ. Quái lạ. Lấy nhau gần chục năm trời, ngày nào vợ cũng căn dặn mấy điều đó trước khi đi làm, chẳng thấy lão nói gì, giỡ bỗng nhiên khó chu là sao?

Còn điều này nữa. Chồng tôi là người rất khoái ăn món đậu phụ rán. Từ ngày lấy nhau đến giờ, không tuần nào tôi không lên thực đơn món đậu rán. Lúc đầu anh ấy thích lắm, bảo: "Ăn món này ngon, bổ và trẻ ra". Tôi liền ny sáng kiến để chồng ăn liên tục một tuần cho bõ sướng. Nhưng thật là lạ. Thứ hai ăn đậu rán, chồng khen "ngon lắm". Thứ ba cho ăn đậu rán, chồng cười tươi: "Em chế biến rất ngon". Thứ tư, thứ năm tôi lại đậu rán. Thấy chồng không nói năng gì, tôi yên tâm cho ăn thêm ngày thứ sáu. Nào ngờ đang ăn thì chồng gào lên: "Tôi ngán lên tận cổ vì món đậu phụ của cô kéo dài một tuần rồi!" Đấy, anh ta điêu chưa, mới có 5 ngày ăn đậu phụ mà bảo đã một tuần. Tôi bực mình nhưng đành nhịn. Để tội đấy rồi sẽ nói vào lúc khác.

May sao, hôm sau có cơ hội liền. Ấy là việc tôi nhắc chồng đi họp phụ huynh cho con vào chủ nhật tới. Hôm trước tôi mới nhắc 1 lần, tối qua lúc ăn cơm, tôi nhắc 2 lần, còn hôm nay tôi vừa mới nhắc đã bị chồng kêu lên: "Nhắc vừa thôi kẻo tôi phát điên. Có mỗi việc đi họp phụ huynh mà cô nhắc tôi đến cả chục lần, còn mấy ngày nữa mới họp, có lẽ cô sẽ nhắc trăm lần mất". Ôi chao, thế là tôi cáu tiết, tôi vạch cho một loạt: "A, tôi mới nhắc anh có 4 lần mà anh bảo tôi nhắc cả chục lần. Bây giờ anh ngoa ngoắt và trái tính trái nết quá lắm. Nhắc nhở anh đi làm nhớ mang theo áo mưa, nhớ cất xe máy cẩn thận... anh không muốn nghe. Rán đậu phụ cho anh ăn anh cáu. Giờ nhắc đi họp phụ huynh anh bảo tôi nói nhiều. Vậy tôi hỏi anh: Việc mỗi ngày tôi gọi điện đến cơ quan anh 2 lần để nhắc nhở anh rời máy vi tính đứng lên tập thể dục là tốt hay xấu? Việc chiều chiều hết giờ tôi nhắn tin giục anh về là quan tâm hay thờ ơ với chồng? Việc tôi khuyên anh mang máy webcam đi công tác để chiếu hình trực tiếp về cho mẹ con tôi ở nhà nhìn anh cho khỏi nhớ là thương hay ghét anh? Vậy mà anh luôn khó chịu, cáu bẳn là sao? Hay anh có con yêu tinh nào thay thế tôi chăm lo cho đời anh?" Tôi nói một tràng, không những nói lâu mà còn nói đi nói lại cho anh ta ngấm. Anh ta ngồi im được gần tiếng nghe tôi chỉ trích, kể lể tội lỗi. Cuối cùng anh ta lên buồng hí húi viết gì như viết bản kiểm điểm.

Đêm ấy tôi ngủ ngon lắm vì "xổ" ra được gần tiếng đồng hồ về mấy cái tội của chồng.

Nhưng vừa tinh mơ trở dậy, tôi bỗng phát hiện ra: Đêm qua chồng tôi không vào ngủ cùng. Anh ta ngủ ở ghế và sáng nay đã đi làm sớm. Thấy tờ "kiểm điểm" chồng để ở bàn, tôi vội lao ra cầm xem. Hỡi ôi, tôi nhầm. Đó không hề là bản kiểm điểm mà là tờ đơn ly dị. Tôi không thể tin vào mắt mình khi đọc những dòng chữ viết tay của chồng. Trong đó anh ta đề nghị toà cho ly hôn tôi vì lý do không thể chấp nhận được: "Cô ấy lắm điều, chúng tôi không hợp nhau".

Đấy, chỉ là người có bồ thì mới bỏ vợ ngon lành cành đào thế. Chứ người tốt như tôi, nhiều lão đàn ông mơ chẳng được!
Kiều Minh
Tags: marriage

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc