Bà chủ quán ăn Nagoya kiện bố già Nhật Bản
Một chủ tiệm ăn ở Nagoya đã cả gan thách thức sức mạnh quyền lực của tổ chức yakuza lớn nhất Nhật Bản bằng việc kiện 'bố già' (godfather) của tổ chức này để đòi lại hơn 187.000 USD tiền bảo kê.
![]() |
Kenichi Shinoda. Photo: la-pierre-et-le-sabre-iaido18. |
Trong vụ kiện mang tính bước ngoặt (landmark) này, đội ngũ pháp lý của bà chủ quán đã viện đến luật chống lại tội phạm có tổ chức trong đó quy định người đứng đầu tổ chức phải chịu trách nhiệm về hoạt động của các thành viên. Bà chủ quán đang cố gắng lấy lại số tiền nộp cho các thuộc hạ (underling) của Kenichi Shinoda, lãnh đạo thứ 6 (hay kumichi) của Yamaguchi-gumi.
Bà cho biết đã phải nộp cho Inabaji Ikka - một nhóm yakuza địa phương - số tiền 30.000 - 100.000 yên / tháng (312 - 1014 USD) trong suốt 12 năm qua. Theo luật sư, băng Inabaji Ikka dọa đốt phá tiệm ăn khi bà chủ định không nộp tiền bảo kê vào năm 2008.
Chỉ tính riêng ở Nagoya, ước tính Yamaguchi-gumi thu về hàng trăm triệu yên một tháng, một cảnh sát tỉnh Aichi nói.
Yamaguchi-gumi trụ sở ở Kobe, với lịch sử 98 năm, đang chịu sức ép ngày càng tăng từ cảnh sát và các nhà điều tra.
Tuần trước, Yujiro Kobayashi 29 tuổi và 3 người khác bị bắt giữ lần thứ 2 vì tội lừa 450 người ở Tokyo, trong đó nạn nhân được những tên tội phạm này gọi điện giả vờ là người thân đang rất túng quẫn và rất cần tiền. 3 người bị bắt liên quan tới tiền bảo kê đã từ chối sự liên quan, trong khi người thứ 4 không mở miệng.
Mọi người tin rằng, nếu bà chủ quán thành công, vụ kiện này sẽ dẫn đến hàng loạt (deluge) vụ tương tự.
Sơn Phạm
ibtimes
Tags: japan
your only recourse is legal action: anh chỉ còn có cách đi kiện thôi,
they managed without recourse to outside help: chúng nó xoay xở được mà không cần đến sự giúp đỡ bên ngoài,
Khi được xem những tập phim cùng bạn làm mình chợt nhớ về 1 trích đoạn ấn tượng mà mình đã đọc trong cuốn " Bố Già" của Mario Puzo. Vì 1 câu nói leo của Santino mà Ông trùm bị " ám sát"...
" Đúng lúc ấy Sonny bỗng chen vô một câu. Một lỗi quá trầm trọng. Nói leo đã bậy mà mù tịt không biết gì cũng nói thì chẳng tha thứ nổi. Nó xớn xác hỏi:
- Bộ bọn Tattaglia bảo đảm số vốn bên tôi bỏ ra mà không đòi chia chác gì sao?
Nó buông có mỗi một câu đó mà Hagen hoảng hồn. Ông Trùm chỉ lạnh lùng đưa mắt nhìn thằng con cả, không nói không rằng làm cu cậu chỉ choáng cả người, sợ co vòi nhưng chẳng hiểu ất giáp gì nên cứ ngồi ngay mặt.
Rõ ràng cặp mắt Sollozzo bỗng nhoáng lên, hoan hỉ. Nó đã chớp ra được một kẽ hở tối yếu của gia đình Corleone. Nó không nói nhưng Ông Trùm biết. Bèn mắng át đi:
- Mấy thằng nhỏ bây giờ… cứ thấy lợi mà ham. Nói bừa nói leo, hết tôn ti trật tự! Cũng tại cưng chiều quá đâm hư hết! Xin ông Sollozzo hiểu cho… tôi buộc lòng phải từ chối làm ông buồn. Nhưng riêng tôi, xin có lời chúc ông được làm ăn phát đạt. Mình vẫn cứ thân thiện vì mỗi người mỗi ngành đâu có dẫm chân nhau?
Sollozzo đứng lên, cúi đầu bắt tay từ giã và theo Hagen đi ra. Mặt nó tỉnh bơ.
Hagen vừa trở lại. Ông Trùm hỏi ngay: “Mi thấy nó thế nào?”
- Nó Sicile chính cống!
Ông Trùm gật đầu ngồi suy nghĩ một hơi trước khi quay sang cho thằng con cả một bài học:
- Mày nhớ nghe Santino! Chớ có để cho người khác thấy được đầu óc mày. Tay chân mày có cái gì cũng không nữa! Có lẽ ít lâu nay mày mải đóng trò mùi mẫn với con nhỏ đó nên đầu óc mày yếu xèo chắc? Bỏ đi. Lo làm ăn đi! Bây giờ cút đi đâu thì cút cho khuất mắt tao."