Chính nhân quân tử
shared from Tam Quốc Diễn Nghĩa.
-----
Sau khi Công Tôn Toản bại trận tự sát, Triệu Vân bôn ba dặm trường đi tìm Lưu Bị, có lần trời tối mà không tìm được quán trọ, đành xin tá túc qua đêm ở nhà một thiếu nữ đẹp. Để nàng yên tâm, Vân vội vàng trấn an:
- Cô nương đừng lo, tại hạ là chính nhân quân tử!
Nói xong Vân lên giường ngủ một mạch. Sáng ra, đang ngồi rửa mặt ở bờ giếng thì thấy một đàn gà vây quanh, Vân thắc mắc:
- Sao cô nương nuôi nhiều gà trống thế mà chỉ có một con mái?
- Trống đâu mà trống, toàn chính nhân quân tử cả đấy! - Thiếu nữ hậm hực đáp.
-----
giá anh cứ giở thói... Sở Khanh cho rồi :D
Bài trước: Người chồng khốn khổ
Tags: marriage
- Chàng thích như vậy không?
- Không!
Lỡ miệng nói xong, Vân chợt thấy mình hơi thô lỗ, bèn mỉm cười hỏi lại Liễu:
- Nàng thích như vậy sao?
- Vâng… - Liễu e thẹn trả lời.
Vân nhíu mày:
- Nàng muốn hôn con ngựa đó thật à?
Trong trận chiến Đương Dương, ta có thể thấy Tử Long luôn nhẹ nhàng hiền từ như mẹ đất, nhưng lại hàm chưa một sức mạnh vô cùng mãnh liệt, là sức mạnh rất lớn của tạo hóa - sức mạnh tạo nên sự sống cho tất cả những gì được ôm trong lòng. Quả thực vậy, A Đẩu được Tử Long cứu mà vẫn say sưa ngủ ngon như trong vòng tay của một người mẹ hiền từ bao bọc đứa con trai mình. Thuộc tính Thổ có tính tương trợ và trung thành. Họ là chỗ dựa vững chắc trong cơn khủng hoảng. Không những không bị thúc ép bất cứ điều gì nhưng họ lại rất bền bỉ khi giúp người khác. Do kiên nhẫn và vững vàng, họ có một sức mạnh nội tâm. Điều này thật đúng với Triệu Tử Long.
Mỗi người sinh ra trên đời tồn tại giống như một cái chớp mắt của lịch sử. Phải làm sao cho tên tuổi mình tồn tại vĩnh cữu cùng thời gian thì mấy ai làm được… Với chiến công cứu chúa trận Đương Dương, Tử Long được cả ngàn đời sau ca tụng, tôn vinh như là biểu tượng của đức tính hi sinh, trung thành, suy nghĩ sáng suốt, thấu đáo, kiên định… Ông xứng đáng được xem là vị tướng hoàn hảo nhất thời Tam Quốc.]
Nhiều người chửi ngu, ngụy quân tử, ăn mày mà chê xôi gà, sói già giả bộ ăn chay.
Có ai thử nghĩ, tình hình Từ Châu lúc đó thế nào? Là mảnh đất binh gia tranh giành, trước Tào Tháo, sau Viên Thuật, bên cạnh còn có Lữ Bố ngấp nghé chực chờ. Là mấy tòa thành tan hoang đổ nát xác chết chất chồng sau đợt trả thù thảm khốc của họ Tào.
Có ai thử nghĩ, thực lực của Bị lúc đó ra sao? Dưới trướng chỉ Quan Trương, binh chỉ một ngàn, thêm bốn ngàn quân do Đào Khiêm trợ cấp, đuổi được Tào lui về thì cũng đã bở hơi tai.
Cho nên khi My Trúc đại gia ngầm hứa sẽ chi tiền, Trần Đăng mưu trí hứa giúp tập hợp chục vạn quân bộ kỵ, Bị mới tặc lưỡi gật đầu.
Cho nên Bị mới thu nhận Lữ Bố, chẳng phải tốt bụng khù khờ gì, chỉ vì thêm bạn thì bớt thù, cũng hy vọng liên minh hòa bình cùng nhau phát triển.
Vậy mà sau đó thì vẫn bị đánh sấp mặt, trở thành kẻ không chốn dung thân.
Do đó, đừng thấy ai cho gì cũng lấy, ai đưa gì cũng đớp.
Là thính hay là bả, còn chưa biết.