Hồi ký Hillary Clinton


BILL CLINTON
... Một trong những điều đầu tiên mà tôi chú ý về Bill là hình dáng bàn tay của anh. Cổ tay nhỏ, những ngón tay thon dài và khéo léo như bàn tay của một nghệ sỹ dương cầm hoặc của bác sỹ phẫu thuật. Lần đầu tiên khi chúng tôi gặp nhau thời còn sinh viên, tôi thích được ngắm nhìn anh giở từng trang sách. Giờ đây, đôi bàn tay ấy đã có những dấu hiệu của tuổi tác sau hàng ngàn cái bắt tay, đánh gôn và ký không biết bao nhiêu chữ ký. Đôi bàn tay, giống như chủ nhân của nó, dãi dầm sương gió nhưng vẫn cuốn hút, kiên trì và đầy tình cảm.

@ Honey: Tâm tư của Hilarry thật là mang đậm tính phụ nữ chồng ah, làm vợ nhớ đến đôi bàn tay của chồng từ khi yêu nhau đến giờ vẫn nắm tay vợ và ôm vợ rất chặt. Hơn nữa, vợ còn yêu đôi môi chồng luôn mềm, luôn hồng tươi tắn và "đằm thắm" với vợ <3

...
Bill Clinton là con người kiên định. Anh ấy đặt ra các mục tiêu và tôi là một trong những mục tiêu của anh. Anh cứ cầu hôn tôi từ lần này đến lần khác và tôi luôn nói không. Cuối cùng anh nói, "Được rồi, anh sẽ không xin em lấy anh nữa và nếu như em chợt quyết định là em muốn lấy anh thì lúc đó em phải báo cho anh biết". Anh ấy sẵn sàng đợi tôi. :)

NGƯỜI LỮ HÀNH ARKANSAS
... Mọi người nói chuyện rất hồ hởi về các hoạch định của mình trong tương lai. Tôi thì còn chưa quyết định và khi Bert Jenner hỏi tôi muốn làm gì, tôi nói mình muốn trở thành một luật sư tòa án giống như anh. Anh ấy bảo tôi là không thể làm được.
"Tại sao?", tôi hỏi.
"Vì cô không bao giờ có vợ."
"Cái đó có nghĩa quái gì thế?"
Bert Jenner giải thích là nếu không có một người vợ chăm sóc tất cả các nhu cầu cá nhân của mình thì bản thân tôi không bao giờ có thể thu xếp được các nhu cầu trong cuộc sống hàng ngày, ví dụ như là đảm bảo rằng tôi mang vớ sạch tại tòa án...

--> Người phụ nữ muốn thành đạt phải bỏ công sức gấp nhiều lần đàn ông!? :D
...

Đôi khi tôi phải lắng nghe kỹ lòng mình để quyết định điều hợp lý cho bản thân và có thể tự mình đưa ra một số quyết định. Bạn cần phải làm như vậy, đặc biệt là khi bạn bè và gia đình bạn - chưa kể đến công chúng và báo giới - đặt câu hỏi về các lựa chọn và suy xét các động cơ của bạn. Tôi đã yêu Bill hồi còn ở trường luật và muốn sống bên anh. Tôi biết là mình luôn hạnh phúc hơn khi có anh, và tôi luôn giả định là tôi có thể sống một đời mãn nguyện ở bất cứ nơi đâu...

--> Làm vợ nhớ đến giai đoạn hai vợ chồng mình phải "quyết liệt" để đi đến hồi chung kết :D :D :D Mong rằng quyết định của vợ đúng trước-nay-và sau chồng nhé! :-*
...

Sau tất cả những điều đã xảy ra, tôi thường tự hỏi vì sao Bill và tôi lại vẫn chung sống với nhau... Điều mà tôi có thể giải thích là một tình yêu đã tồn tại hàng thập kỷ và đã trưởng thành qua các trải nghiệm mà chúng tôi chia sẻ cùng nhau về việc nuôi dạy một cô con gái, tổ chức tang lẽ chôn cất bố mẹ của chúng tôi, chăm nom cho gia đình, có một cuộc sống xứng đáng với bạn bè, một niềm tin chung và một cam kết tự nguyện phục vụ cho tổ quốc. Nhưng trên tất cả tôi biết là không ai hiểu tôi hơn Bill và không ai có thể làm tôi cười theo cách mà Bill đã làm. Thậm chí sau những năm tháng này, anh ấy vẫn là một trong những người năng động, mạnh mẽ và thú vị nhất mà tôi từng gặp. Bill Clinton và tôi đã mở đầu câu chuyện làm quen vào mùa xuân năm 1971 và hơn 30 năm sau chúng tôi vẫn còn nói chuyện say mê với nhau.
-> Đáng iu quá :-*
...

Chúng tôi khởi hành trễ khi rời thành phố Little Rock vào tối ngày 16 tháng 1 năm 1993. Hàng ngàn bạn bè và người dân ủng hộ đã đứng chật cứng ở nhà chứa máy bay khổng lồ ở phi trường Little Rock trong buổi lễ chia tay cảm động. Tôi rất háo hức về điều đang chờ đón mình nhưng nhiệt tâm của tôi cũng bị nhuốm màu u buồn khi Bill suýt khóc lúc trích dẫn lời của một bài hát cho đám đông các người ủng hộ: "Arkansas thấm sâu vào máu thịt của tôi và luôn mãi như thế". Sau đó là biết bao lời chào, vẫy tay, ôm nhau. Chúng tôi lên chiếc chuyên cơ. Khi chúng tôi đã ở trên không, ánh đèn của thành phố Little Rock biến mất dưới những đám mây và không còn gì khác ngoài việc hướng về phía trước.

-> Những tâm tư của Hilarry thật là con người. Đoạn văn này làm mình nhớ đến tâm trạng của chính mình trước mỗi chuyến máy bay, khi lên đến trên không, và thực sự, dù có lưu luyến đến mấy, dù "Khi ta ở chỉ là nơi đất ở, khi ta đi đất đã hóa tâm hồn" nhưng mảnh đất đó, những con người đó, khoảng thời gian đó chỉ còn là "tâm hồn" mà thôi, tất cả đều "biến mất dưới những đám mây và không còn gì khác ngoài việc hướng về phía trước"!

P354: ...hồi trẻ ông rất dễ nổi cáu. Trong lao tù, ông đã học được cách kềm chế cảm xúc của mình để sống còn. Những năm ở tù đã cho ông thời gian và nghị lực để nhìn vào tận tâm tư mình, và để đối phó với những khổ đau ông đã gặp. Ông nhắc nhở tôi rằng lòng vị tha thường là kết quả của những niềm đau, đòi hỏi sự tự chủ dị thường. Ông nói với tôi về ngày cuối cùng của đời tù ngục: "Khi bước qua cửa xà lim hướng về phía cánh cổng sẽ đưa tôi về với tự do, tôi đã ngộ ra nếu không rũ bỏ nỗi cay đắng và lòng hận thù lại phía sau, tôi sẽ vẫn còn bị giam cầm".

P355: "Có lần, bà đã giải thích sự quan trọng của khoảng thời gian dành cho gia đình và bảo rằng: Nếu bạn cẩu thả trong việc nuôi dạy con cái, thì tôi không tin bạn làm được bất cứ điều gì khác. Tôi hoàn toàn tán thành ý nghĩ đó".

P402: "Lời răn về lòng biết ơn". Tôi có nhiều điều phải biết ơn, cho dù giữa lúc thất bại trong các cuộc bầu cử, thất bại trong nỗ lực cải cách hệ thống chăm sóc y tế, các đợ công kích mang tính chất đảng phái và các đợt khởi tố, cùng với cái chết của những người mà tôi yêu mến. Tôi phải tự nhắc nhở bản thân mình rằng tôi đã được may mắn như thế nào.

P404: Người Trung Quốc có một câu nói từ xa xưa, rằng phụ nữ nắm giữ một nửa bầu trời, nhưng hầu hết trên khắp thế giới, phụ nữ thực sự nắm hơn một nửa. Phụ nữ có phần lớn trách nhiệm đối với sự thịnh vượng của gia đình họ. Tuy nhiên công việc của họ thường không được nền kinh tế chính thống công nhận và cũng không được gia đình họ đánh giá cao...

P424: Tại điểm dừng chân ở công viên quốc gia Chitwan của Hoàng gia nằm ở phía nam Nepal, Chelsea và tôi đã cưỡi voi. Thực tình nếu tôi không biết tôi sắp được chụp hình cho con cháu thì tôi sẽ mặc quần jeans. Nhưng thay vào đó, tôi đã mặc một áo sơ mi kaki, váy và đội nón rơm - như y phục cho một "Cái nhìn của Châu Phi". Bức ảnh chụp Chelsea và tôi đã tỏa sáng khắp thế giới, cho thấy một hình ảnh mẹ-con thật hạnh phúc. Sau đó, khi chúng tôi trở về Washington, James Carville nhận xét: "Phu nhân yêu thích chuyến đi chứ? Phu nhân mất hai năm cố gắng làm cho mọi người được chăm sóc ý tế tố hơn mà họ thì cố giết Phu nhân. Còn khi Phu nhân cùng Chelsea cưỡi voi thì họ lại yêu Phu nhân!".

P428-9: Tôi được mời đến thăm hai làng - một làng Hindu và một làng đạo Hồi - nhưng tôi không thể nào xoay xở được vì lịch trình làm việc của mình nên chỉ thăm một làng Hindu là làng Mashihata. Đáng chú ý là những phụ nữ Hồi giáo đã quyết định đến làng Hindu để gặp chúng tôi.
... Những đứa trẻ ở làng diễn một vở kịch cho chúng tôi xem, và một vài người phụ nữ đến gần Chelsea và tôi để chỉ cho chúng tôi cách đeo những teep trang trí và cách thức quấn sari. Tôi ngạc nhiên bởi tinh thần tích cực của những người dân mà tôi đã gặp tại ngôi làng cô lập, nghèo nàn, những người đã sống trong hoàn cảnh không có điện thắp sáng, không có nước sạch. Họ sống bằng hi vọng...
Tôi không phải là người duy nhất cảm động vì những người phụ nữ ở làng. Một trong những nhà báo Mỹ đứng gần tôi, sau khi lắng nghe cuộc thảo luận đã nghiêng người và thì thầm: "Ở đây không ai nói lên niềm im lặng".

3 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc