Xây dựng đường sắt

Động cơ hơi nước được sản xuất vào năm 1930. Nguồn: Thư viện hạt Springfield-Greene.

Giáo sư Philip Scranton có bài ở Bloomberg, kể về việc ngày 4 tháng Mười Hai năm 1932, công ty đường sắt Wisconsin Central Railway tuyên bố phá sản. Dù đã có được khoản cứu trợ khẩn cấp 5 triệu USD từ Tập đoàn Tài chính Tái thiết Liên bang, công ty vẫn sẽ phải vi ước 44 triệu USD trái phiếu.

Đây là công ty đường sắt thứ chín đệ đơn tái cấu trúc kể từ năm 1929, và khó khăn của nó là triệu chứng của một ngành công nghiệp một thời hùng mạnh đã thất bại trong việc thích ứng với nền kinh tế đổi thay từng ngày, và giờ lâm vào khủng hoảng khi cuộc Đại Khủng hoảng trở nên trầm trọng.

Các công ty đường sắt đã suy giảm trong nhiều thập kỷ trước đó. Tổng thống Woodrow Wilson đã tạm thời quốc hữu hóa các công ty này trong Thế chiến I để đối phó với các sai lầm vận chuyển thảm khốc. Năm 1920, đạo Luật Giao thông Vận tải phục hồi quyền tư hữu và giao Ủy ban Thương mại Liên bang nhiệm vụ quy hoạch các vụ hợp nhất hiệu quả, nhưng những nỗ lực này đều thất bại.

Khi Đại Khủng hoảng xảy ra, lưu lượng giao thông và doanh thu của ngành đường sắt suy giảm do sự cạnh tranh gia tăng từ các doanh nghiệp vận tải đường bộ - được hưởng lợi từ ngân sách nhà nước dành cho việc xây dựng và bảo trì đường cao tốc. Do phải đối mặt với chi phí cố định lớn và các khoản thanh toán lãi suất bắt buộc từ nợ trái phiếu, các nhà quản lý đường sắt cắt giảm mạnh chi phí và giá cả trong một nỗ lực tuyệt vọng nhằm thanh toán tài khoản của họ.

Năm 1932, khi tai họa của ngành đường sắt càng thêm trầm trọng, chính phủ một lần nữa phải can thiệp.

Tổng thống Franklin D. Roosevelt đã kêu gọi quy hoạch đường sắt quốc gia trong một bài phát biểu vận động, cho rằng 'trong thời kỳ thụ động chính trị và tư nhân thắng thế hậu chiến, chúng ta đã thường xuyên dò dẫm chứ không phải là giải quyết tới cùng vấn đề ngành đường sắt.' Giờ là lúc giải quyết chúng. 'Bất kỳ lợi ích kinh tế lớn nào trên cả nước cũng cần có sự hoạt động liên tục hiệu quả của các tuyến đường sắt', ông nói.

Trong tháng Chín, một liên minh các ngân hàng và công ty bảo hiểm, nắm giữ 11 tỷ USD trái phiếu đường sắt của nước Mỹ, đã nhóm họp Ủy ban Giao thông Quốc gia đề đề xuất đạo luật nhằm giải quyết các vấn đề của ngành công nghiệp này. Hội nghị do cựu Tổng thống Calvin Coolidge chủ trì và bao gồm các nhà đầu tư Bernard Baruch và cựu Thống đốc New York Alfred E. Smith.

Trong tháng Mười Một, các đề xuất gửi tới 'Hội đồng quản trị đường sắt' đề nghị sửa đổi căn bản các luật giao thông vận tải, từ việc điều tiết các công ty vận tải đường bộ và mức giá họ thu từ các xe có động cơ sao cho tương ứng với phần chi phí đường cao tốc của họ. Những người khác đề nghị mua lại các tuyến đường sắt không có lợi nhuận và chuyển chúng thành đường cao tốc hoặc tích hợp tuyến vận chuyển New England và phía Nam vào hệ thống quốc gia.

Vào đầu tháng Mười Hai, có tin đồn rằng Hội đồng đang lập kế hoạch để tổ hợp chung các cơ sở đường sắt, điều phối tất cả các cơ quan giao thông vận tải và thực hiện những thay đổi đầy tham vọng khác. Các thành viên Hội đồng cũng 'lên án mạnh mẽ' các giám đốc điều hành đường sắt vì 'đã không sớm nhận ra rằng họ không còn độc quyền nữa', tờ Wall Street Journal đưa tin.

Dẫn lời một nhà sản xuất ở miền Trung Tây, người đã lưu ý rằng tất cả các khách hàng trong khu vực đều yêu cầu giao hàng bằng xe tải, tờ báo cảnh báo rằng ngành đường sắt 'sẽ không bao giờ có thể lấy lại được công việc này từ các nhà cung cấp vận chuyển cạnh tranh.'

Các nhà quản lý đường sắt đề xuất cắt giảm tiền lương, chứ không phải là tái cơ cấu. Tuy nhiên, William Atterbury, Chủ tịch công ty đường sắt Pennsylvania Railroad, có cái nhìn rộng hơn. Là sinh viên tốt nghiệp Đại học Yale, người đã thăng tiến từ công việc một xưởng đường sắt lên chức vụ quản lý, Atterbury cho rằng việc điều phối và đổi mới sáng tạo có thể khôi phục lợi nhuận.

Ông cho rằng, điều phối sẽ kiểm soát cạnh tranh và loại bỏ lãng phí. Đổi mới sáng tạo nghĩa là tìm kiếm những cách thức mới để tích hợp các tuyến đường sắt thành một hệ thống giao thông hiện đại; ví dụ, công ty đường sắt Pennsylvania Railroad, đã bắt đầu vận chuyển đường dài các bộ phận xe tải có thể tháo rời được, mà sau đó sẽ được bắt vít lại thành khung để giao hàng cuối cùng.

Các ý tưởng lần lượt xuất hiện tại các phiên điều trần lần hai của Hội đồng đường sắt vào ngày 7 tháng Mười Hai, nhưng phải mất bao lâu thì các bế tắc chính sách của thập niên vừa qua mới được tháo gỡ?

Sơn Phạm
Bloomberg


Tags: economics

2 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc