Cái tên ‘nền cộng hòa chuối’ xuất phát từ đâu?
![]() |
Is the US a Banana Republic? Photo courtesy Mario Piperni. |
Bạo lực, đói nghèo và bất ổn chính trị (politically wobbly), Honduras có đầy đủ các yếu tố làm nên định nghĩa ‘nền cộng hòa chuối’. Chủ nhật tới (24/11/2013), đất nước này sẽ diễn ra cuộc bầu cử tổng thống được dự đoán sẽ rất sít sao, bốn năm sau cuộc đảo chính khiến Tổng thống thời điểm đó phải tháo chạy khỏi dinh thự sang Costa Rica trên một chiếc máy bay quân đội mà vẫn mặc nguyên bộ pyjama. Tỉ lệ các vụ giết người ở đây cao nhất thế giới còn kinh tế thì trì trệ. Những vấn đề của đất nước đầy bất ổn này không mới: cách đây hơn một thế kỉ họ đã có “vinh dự” là khởi nguồn cho khái niệm ‘nền cộng hòa chuối’. Nhưng cái tên này đến từ đâu và chính xác thì ý nghĩa của nó là gì?
Danh từ ‘nền cộng hòa chuối’ xuất hiện lần đầu trong cuốn truyện giả tưởng năm 1904 của O. Henry. Vào thời điểm đó Henry (tên thật là William Sydney Porter) đang chạy trốn nhà cầm quyền bang Texas, những người đã buộc ông tội biển thủ. Ông trốn tới New Orleans rồi qua Honduras. Khi đang tá túc trong một khách sạn rẻ tiền ở đây, ông viết tập truyện ngắn ‘Cabbages and Kings’ (Bắp cải và vua chúa). Trong đó, truyện ‘Admiral’ (Thuyền trưởng) đặt bối cảnh ở vùng đất giả tưởng Anchuria - một ‘nền cộng hòa chuối nhỏ bé ven biển’. Không khó để nhận thấy Henry sáng tạo nước cộng hòa Latinh ẩm thấp và hỗn loạn này từ hình mẫu nước Honduras - nơi trú ẩn (hideaway) của mình. Ông cuối cùng cũng trở về Mỹ, xuất bản các truyện ngắn sau khi ngồi tù, rồi sớm qua đời do nghiện rượu (hitting the bottle).
Cụm từ Henry sử dụng đã dựng lên (conjure up) chuẩn xác hình ảnh một đất nước nông nghiệp (agrarian) nhiệt đới. Nhưng ý nghĩa của nó còn sâu xa hơn thế: cụm từ này ám chỉ các công ty hoa quả Mỹ với ảnh hưởng rất lớn lên nền chính trị Honduras và các nước láng giềng. Cuối thể kỉ 19, người Mỹ đã chán ngấy với việc phải gắng sức trồng hoa quả trên mảnh đất lạnh lẽo của mình. Nhập khẩu từ các nước Trung Mỹ rẻ và hiệu quả hơn rất nhiều, ở đây, nhờ khí hậu ấm áp, chuối và các hoa quả khác mọc nhanh hơn. Những tập đoàn khổng lồ như công ty United Fruit – tiền thân của Chiquita – đặt chân vào khu vực này, xây dựng đường xá, bến cảng và đường tàu hỏa để đổi lấy đất đai. Năm 1911, công ty Cuyamel Fruit, một tập đoàn Mỹ khác sau này bị United mua lại, cung cấp vũ khí cho một cuộc đảo chính (coup) ở Honduras và phát triển mạnh mẽ dưới quyền của vị Tổng thống mới được lập nên. Năm 1954, Cục Tình báo Trung ương Mỹ (CIA) hậu thuẫn một cuộc đảo chính khác ở Guatemala, do chính quyền nước này đe dọa tới lợi ích của United. (Các nhà sử học hiện vẫn tranh cãi về động cơ của CIA là nhằm bảo vệ United hay ngăn chặn sự phát triển của chủ nghĩa cộng sản từ trong trứng nước - nip in the bud). Do vậy, ý nghĩa thực sự của ‘nền cộng hòa chuối’ là một đất nước mà chính quyền bị các tập đoàn nước ngoài điều khiển.
Định nghĩa này vẫn đúng ở Honduras tuy sản phẩm được nhắc tới giờ không còn là hoa quả. Chuối vẫn là một phần quan trọng của nền kinh tế và công nhân vẫn còn nhiều điều để phàn nàn về các ông chủ ngoại quốc, nhưng những doanh nhân bận rộn nhất ở đây là những người đang bán một sản phẩm nông nghiệp khác cho người Mỹ: ma túy. Vị trí của Honduras trên tuyến đường vận chuyển từ Nam Mỹ sang Bắc Mỹ khiến cho hầu hết ma túy nhắm tới thị trường Mỹ đều đi qua biên giới nước này. Bạo lực và tham nhũng cũng theo đó mà xuất hiện xuyên suốt quá trình hướng tới cuộc bầu cử sắp tới. Honduras có thể không còn là một nước cộng hòa chuối truyền thống nhưng nước này đang có nguy cơ trở thành một thực thể tồi tệ hơn thế nhiều.
Đăng Duy
The Economist
Tags: economics
Năm 1894, Porter lập ra tuần báo The Rolling Stone và bắt đầu nghiện rượu nặng. The Rolling Stone nhanh chóng phá sản. Ông chuyển sang làm phóng viên và viết bình luận cho tờ Houston Post, đồng thời công bố những tác phẩm đầu tiên của mình trên báo chí. Năm 1894, khi đang làm thủ quỹ cho một ngân hàng ở Austin, ông bị gọi ra tòa vì nghi ngờ có liên quan đến việc thụt két. Trước nguy cơ phải đối mặt với tù tội, nhà văn bỏ trốn đến Honduras. Không ai biết rõ Porter làm gì trong 2 năm ở đây nhưng một số nguồn tin cho rằng, ông gặp gỡ Al Jennings (nhà văn Mỹ, người từng có một số tiền án, tiền sự về trộm cắp), cùng nhau rong chơi ở Nam Mỹ và Mexico bằng số tiền mà Jenning đánh cắp được. Khi nghe tin vợ mình hấp hối, Porter vội vã trở về Austin. Tại đây, ông bị bắt vì tội biển thủ công quỹ và bị đưa đi cải tạo tại nhà tù Columbus, Ohio. Tuy nhiên, tội trạng của Porter đến nay vẫn còn gây tranh cãi, một số ý kiến cho rằng, ông không thụt két mà chỉ sơ suất trong việc quản lý sổ sách, giấy tờ.
Trong tù, Porter tích cực viết truyện ngắn để kiếm tiền nuôi cô con gái Margaret. Bị kết án 5 năm nhưng sau 3 năm cải tạo tốt, ông được tự do. Sau khi ra tù, ông tiếp tục viết truyện ngắn với bút danh O. Henry. Một số giai thoại cho rằng, bút danh này được Porter sử dụng để tỏ lòng biết ơn đến người cai ngục tốt bụng tên là Orrin Henry. Nhưng O Henry cũng có thể là cách viết tắt của Eteinne-Ossian Henry – tên một dược sĩ người Pháp xuất hiện trong cuốn sách thuốc mà Porter từng tham khảo.
O. Henry chuyển đến New York năm 1902. Từ 12/1903 đến 1/1906, ông tham gia viết truyện đều đặn cho tờ World. Tuyển tập truyện ngắn đầu tiên của ông - Cabbages and Kings (Bắp cải và vua chúa) - xuất bản năm 1904. Tập thứ 2 - Bốn triệu - ra đời 2 năm sau đó, tập hợp những truyện ngắn xuất sắc của nhà văn như Món quà của các nhà hiền triết, Căn gác xép, Chiếc lá cuối cùng…
Trong sự nghiệp sáng tác của mình, Henry từng xuất bản 10 tập truyện, sở hữu khoảng 600 truyện ngắn. Bút lực dồi dào của ông có thể được so sánh với bậc thầy người Nga Anton Checkhov (1860-1904). Tuy nghiện ngập nhưng rượu chè vẫn không hề ảnh hưởng đến những trang viết của nhà văn. Nhiều sáng tác của ông đã trở thành những truyện ngắn mẫu mực và kinh điển.
Năm 1907, O. Henry tái hôn với Sara Lindsay Coleman – người bạn gái thân thiết từ thuở nhỏ. Nhưng cuộc hôn nhân của hai người không mấy hạnh phúc. Họ chia tay một năm sau đó. Ngày 5/6/1910, ông qua đời vì bệnh gan mãn tính, kết thúc một cuộc đời ngắn ngủi nhưng đầy kịch tính. Câu cuối cùng nhà văn nói trước khi mất là: “Bật đèn lên, tôi không muốn về nhà trong cảnh tối tăm”. Năm 1918, giải thưởng Tưởng niệm O. Henry đã được thành lập tại Mỹ nhằm tôn vinh cuộc đời và sự nghiệp sáng tác của nhà văn.
Theo Wikipedia có 21 quốc gia như vậy, không hoặc chỉ có một lực lượng quân đội rất nhỏ. Phần lớn các quốc gia này có hiệp ước bảo vệ với một quốc gia khác lớn hơn, vd Monaco với Pháp, Iceland với Mỹ, Nauru với Úc..., hoặc tuyên bố trung lập như Costa Rica hay Vatican.