Chuyện chém lợn và tuổi thơ chợ Giời

by Bao Anh Thai, shared via Sự chuyển đổi Trái đất.
-----
Mấy hôm thấy dư luận tranh luận về lễ hội chém lợn, mình chẳng dám có nhời. Chẳng qua là hồi bé, nhà mình ở tập thể Nguyễn Công Trứ, cạnh chợ Giời ở Hà Nội. Giờ thì người chợ Giời niềm nở, dễ thương, thân ái lắm, chứ hồi đó, chỉ cần nói nhà ở chợ Giời thường ngồi chơi ở đồn công an 21 là thành giang hồ niên thiếu có số má rồi. Mỗi năm khu nhà mình ít nhất có 1-2 chú dính lê K-44 hay lê AK mà chết. Hồi chưa mở cửa với TQ, nước bạn chưa cung cấp một cách phong phú các "công cụ hỗ trợ" qua đường tiểu ngạch nên chẳng có chuyện đao, kiếm, phay. Tuyền là lưỡi lê mà xử. Vừa nghe thấy có đâm nhau là trẻ con chạy nhâu nhâu đi xem rồi tranh nhau nhìn máu ra mà đoán là lê gì. Ví dụ K-44 thì vết máu chỉ nhỏ như đồng xu, AK thì một dòng máu thắm ru tình vào quên lãng.

Còn chuyện trộm và công an đuổi trộm chạy vào khu bị thanh niên đuổi đánh (cả 2) thì thường xuyên. Có lần có đồng chí công an (hồi đó vẫn mặc quân phục màu vàng, mũ cối) phải ôm thằng trộm (hay cướp gì đó) chĩa súng lên giời bắn chỉ thiên để doạ đám công dân trẻ có ý thức pháp luật cao đang gậy gộc xông vô. Nhìn thằng trộm (hay cướp) ôm chặt, núp sau lưng chú công an gào to "anh ơi cứu em" mình mới thấy đúng là công an là của nhân dân. Lần khác cũng có chú công an và thằng trộm bị thanh niên gương mẫu đuổi đánh, chú công an không bắn chỉ thiên mà lại bắn xuống đất để thông báo cho đồng bào không manh động. Do đang chạy, bắn thế nào lại chú lại bắn trúng bắp chân mình. Chú ra máu nhiều, xỉu tại chỗ. Đám thanh niên lúc đó, ông nào cũng võ vẽ học quân sự về băng bó, cãi nhau như mổ bò xem là băng ga rô cầm máu ra sao mà quên mất là thay nhau cõng thì cũng chỉ mất 10 phút là ra được cái trạm xá gần đó. Nhớ lúc đó thằng trộm cứ bò ra đất ôm chầm chú công an đang xỉu dần vì mất máu mà gào "ới anh ơi, anh đừng chết. Anh phải sống mà bắt em về đồn chứ!" Hồi đó mình nghĩ là thằng trộm sợ chú công an chết thì đám công dân "biến đau thương thành hành động cách mạng" xử nó luôn. Đến giờ thì mình lại nghĩ chắc chuyện đó nó giống trong cái phim Mỹ "catch me if you can" - thằng tội phạm chạy riết rồi đâm thương anh công an phải vất vả đuổi theo.

Mình ở khu đó 10 năm rồi chuyển đi. Sau này về lại, thấy bạn bè hồi bé đa phần "vô trỏng" một thời gian rồi lại "vô trỏng lại" cho đỡ nhớ anh em.

Thôi chuyện chẳng có gì hơn nên đến đây xin hết. Mình chỉ muốn nói là trẻ con tiếp xúc với bạo lực sớm quá, máu me sớm quá thì dễ được đào tạo bản lĩnh giang hồ một cách tự nhiên."

Bài trước: Je ne suis pas Charlie

Tags: columnist

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc