Định giá

Định giá: Sách thường được bán với giá thấp hơn ở châu Âu so với ở Mỹ. Điều còn quan trọng hơn là sự phân biệt giá giữa sách bìa cứng và bìa mềm. Khi nhà xuất bản có cuốn tiểu thuyết mới, ban đầu họ phát hành những cuốn sách bìa cứng giá cao, sau đó phát hành sách bìa mềm với giá rẻ hơn. Sự chênh lệch giá giữa hai loại ấn phẩm này lớn hơn rất nhiều so với mức chênh lệch trong chi phí in ấn. Mục đích của nhà xuất bản: bằng cách bán sách bìa cứng cho những người hâm mộ cuồng nhiệt và sách bìa mềm cho những độc giả kiếm nhiệt tình hơn, nhà xuất bản đã phân biệt giá nhằm làm tăng lợi nhuận của họ.

Phiếu giảm giá: Nhiều công ty cho in các phiếu giảm giá cho công chúng trên các tờ báo và tạp chí. Người mua phải cắt các phiếu giảm giá này để có được 0,50 đôla giảm giá cho lần mua tiếp theo của anh ta. Tại sao các công ty lại đưa ra các phiếu giảm giá này? Tại sao họ không giảm giá ngay 0,50 đôla?

Câu trả lời ở đây là phiếu giảm giá cho phép các công ty phân biệt giá. Các công ty biết rằng không phải mọi khách hàng đều sẵn sàng dành thời gian cắt phiếu giảm giá. Hơn nữa, việc sẵn sàng cắt phiếu giảm giá lại liên quan đến sự sẵn sàng thanh toán cho hàng hóa. Một nhà kinh doanh giàu có và bận rộn không thể dành thời gian cắt phiếu giảm giá từ các tờ báo và có lẽ ông ta sẵn sàng thanh toán mức giá cao hơn cho nhiều hàng hóa. Một người đang thất nghiệp nhiều khả năng sẽ cắt các phiếu giảm giá này và có mức độ sẵn sàng thanh toán thấp hơn. Do vậy, thông qua việc chỉ bán với mức giá thấp hơn cho những người cắt phiếu giảm giá, các doanh nghiệp thành công trong việc phân biệt giá. P364

Định giá kiểu ăn cướp: Các doanh nghiệp có sức mạnh thị trường thường dùng sức mạnh đó để tăng giá lên trên mức cạnh tranh. Nhưng các nhà hoạch định chính sách đã bao giờ quan tâm đến việc các doanh nghiệp có sức mạnh thị trường định giá quá thấp chưa?

Chúng ta hãy tượng tượng ra rằng hãng hàng không lớn gọi là Coyote Air nắm độc quyền trên một tuyến bay nào đó. Sau đó Roadrunner Express gia nhập và chiếm 20% thị trường, chỉ để lại cho Coyote 80%. Để chống lại sự cạnh tranh này, Coyote bắt đầu giảm giá vé xuống. Một số nhà phân tích vấn đề chống độc quyền lập luận rằng hành động của Coyote có thể chống lại cạnh tranh: việc giảm giá là nhằm đẩy Roadrunner ra khỏi thị trường để Coyote chiếm lại vị thế độc quyền, sau đó tăng giá lên. Hành vi như vậy gọi là định giá kiểu ăn cướp.

Mặc dù việc định giá kiểu ăn cướp thường được nhắc đến trong các vụ kiện tụng chống độc quyền, nhưng một số nhà kinh tế nghi ngờ lập luận này và tin rằng việc định giá kiểu ăn cướp hiếm khi xảy ra và có lẽ không bao giờ là một chiến lược kinh doanh có lãi. Tại sao? Để cuộc chiến giá cả đẩy được đối thủ ra khỏi thị trường, giá cả phải thấp hơn chi phí. Vậy khi Coyote bắt đầu bán vé rẻ và chịu lỗ, nó nên có nhiều chuyến bay hơn, vì giá thấp hơn sẽ thu hút nhiều khách hàng hơn. Ngoài ra, Roadrunner có thể đáp lại hành động kiểu ăn cướp của Coyote bằng việc cắt giảm số chuyến bay. Kết quả là, Coyote phải chịu hơn 80% tổn thất và đặt Roadrunner vào vị thế tốt để tồn tại trong cuộc chiến giá cả. Giống như trong các bức tranh biếm họa cũ về Roadrunner và Coyote, kẻ cướp phải gánh chịu nhiều thiệt hại hơn con mồi. P398
Tags: economics

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc