Bali - Island of Paradise
OM SWASTYASTU (Hope the Mercy of God always be yours)
He he, check in khách sạn, room no 3103, đọc thư welcome của Ban Tổ chức, câu đầu tiên là câu này. Đây hiển nhiên là câu chúc của Indo rồi, hôm gala dinner, bác Bộ trưởng Bộ Hợp tác xã và DNNVV của Indo cũng đọc câu này.
Phù... đi họp 3 ngày, thế mới biết Việt Nam chẳng cần nhìn đâu xa chỉ cần nhìn mấy bác láng giềng ASEAN 6 mà phấn đấu là được lắm rồi (mình đang nói về phát triển DNNVV); còn nhìn mấy bác phát triển là để phấn đấu lâu dài (THINK BIG BUT START SMALL). Các nước có đào tạo, mình cũng có đào tạo; các nước có một lọat quỹ, mình cũng có quỹ nhưng của họ nhiều hơn: hỗ trợ khởi nghiệp, hỗ trợ sinh viên ra trường... mình có Quỹ bảo lãnh tín dụng, chả hiểu bác Ngân hàng Nhà nước, Bộ Tài chính ra thông tư hướng dẫn thế nào mà mãi vẫn èo uột được 4 tỉnh thành lập, mà hình như hoạt động cũng chưa được smoothly lắm thì phải . Còn cái nữa là "call center" giải đáp mọi thắc mắc cho DNNVV, mình có hỏi chú Singapore thì nói là outsourcing cho các EDC (Enterprise Development Center). Singapore đã làm được rồi, đếm thời gian đến khi Việt Nam làm được nhé (tất nhiên cũng phải tính đến là Singapore nó nhỏ hơn mình) .
Họp căng quá, có mỗi ngày thứ 2, sếp mình làm chair khôn khéo đẩy nhanh được meeting agenda nên nghỉ sớm được 2 tiếng -> chạy ra biển chơi ngay, tất nhiên rồi hì hì . Biển ở đây sóng to, cấm có bơi, đâu cũng thấy "no swimming surrounding this area", chỉ lướt sóng được thôi. Okie, 70.000 rupiah/ 1 hour (tương đương 140.000 VND) có thầy dạy. Khoai, tất nhiên rồi. Đầu tiên là tập chay trên bờ, nằm trên ván, paddle 2 bên, giả sử có sóng đến, 1 2 3 nhảy lên ván, chân trước chân sau, tùy chân nào thuận thì để làm resting. Sound easy, ok. Nhưng khi ra biển thì chịu rồi, có thể mình ko có năng khiếu (kém thì nói thẳng ra he he), sóng đến thì ván tuột mất, mà đứng lên được thì cùng lắm là 2 giây sau người với ván separate luôn (ván có dây buộc vào chân, không thì có mà đuổi theo ván cũng hết giờ).
Sau một giờ vật lộn với sóng và ván, lên bờ nghỉ, contemplating...girls. Girl mặc swim wear nhảy nhót trên biển, mình nằm mà tưởng tượng đang ở nudist beach thì tốt hehe . (Anh e nào biết ở đâu thì chỉ cho bạn). Girls ở đây nhiều, xinh như cá cảnh, nhưng rất tiếc là toàn có cá mập đi kèm, thế mới đau.
Thế thôi, hết, còn lại tối thì shopping, nhưng mà là tourist city nên giá đắt quá, có mỗi cái short định mua về mà nó cũng 450.o00 rupiah -> chịu rồi . Nói vậy thôi, chứ dù sao mình cũng chịu chơi sắm được cái swimming goggles made in Japan có mắt cận đúng bằng số diop của mình. Tốt, từ giờ trở đi, mình có thể đi bơi thường xuyên hơn và nhất là ko rơi vào tình trạng ra swimming pool mà chỉ cắm cúi vào bơi vì ko nhìn thấy gì sất, như vậy là quá phí tiền vé vào cửa hehe.
Ở đây ko dùng USD nhưng mà chuối, mình đổi tiền nhất quyết ko chịu nhận USD trước năm 2003, săm soi mệt nghỉ, có thằng còn chà cả tiền vào tường mà vẫn ko nhận đổi, cú thế ko biết. Còn nữa, anh e có ai đi thì chú ý, trước 10h đêm là close tất cả authorized money changer, nên có cầm một đống tiền mà ko đổi được thì cũng chẳng mua được gì cả.
Nói chung là chuyến đi tốt đẹp, he he.Sampai jumpa lagi. Terimakasih (Goodbye and Thank you)
Tags: travel
Trung, Nga,Sinh,Úc, Bali là thường.
[img]https://i.chzbgr.com/maxW500/7806754048/hA3A4C56B/[/img]
-----
Counting beans
// Seth Godin
If you have to serve chili to 1,000 people, holding back just one bean from each person means you end up with a tidy savings, and almost no one is going to notice.
If you run a call center and hire people who make a dollar less an hour, who are less supported, or less trained, or less caring, the impact on each interaction will probably seem pretty small. Of course, if you have a thousand operators, you just saved a lot of money.
And, if you make cars and you figure out how to replace a bolt with a slightly less resilient one, very few drivers will notice, and if you make 200,000 cars a year, that might be enough to pay your entire salary.
You've already guessed the problem.
Some people will notice that the portions are a little skimpy. Some customers will be annoyed enough to switch to another company. And some people are going to die.
When we add up lots of little compromises, we get to celebrate the big win. But overlooked are the unknown costs over time, the erosion in brand, the loss in quality, the subtraction from something that took years to add up.
In a competitive environment, the key question is: What would happen if we did a little better?
Organizations that add just a little bit every day always defeat those that are in the subtraction business.