Đôi dép
Nhớ hồi mẫu giáo, còn bé tí, ở Hàng Điếu, được ông nội và chú Thành dạy đi chơi về bẩn, rửa chân trong nhà tắm xong, thì đứng ở ngoài, thò chân vào trong, rung rung bàn chân cho dép đập vào bàn chân để "róc nước", he he...
Đến khi lần đầu tiên sang Nhật năm 2004 theo Chương trình mời các bạn trẻ lần thứ 21 của JICA (Youth Invitation Program), ở homestay với gia đình người dân Nhật, quan sát thấy họ dùng khu vệ sinh xong, khi ra đến cửa thì quay người lại, để dép theo chiều xuôi, tức là để người sau, lần sau khi dùng chỉ việc xỏ chân vào dép là xong, chứ không phải mất công chỉnh chỉnh, xoay xoay nữa.
Hiện giờ, langdu đang áp dụng mà không được, chỉ được... một đôi, đôi còn lại "ngoan cố" lắm, cứ xoay ngược lại như trêu ngươi, thấy "có sao đâu", "rất ổn", nhưng khi đi thì toàn dùng đôi dép của mình, chẹp...
Bao giờ được như ở hình bên nhỉ?...
Nhân chuyện đôi dép lại nhớ đến bài thơ "Đôi dép" của tác giả Nguyễn Trung Kiên, hồi mới vào cơ quan, ngồi máy tính thấy anh Tuấn ĐKKD sưu tầm rất nhiều thơ, toàn bài hay, có cả bài chị Nhàn hi sinh ở đám cháy Trung tâm thương mại quốc tế tháng 10/2002 trong Sài Gòn vì cứu người nữa:
Bài
thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp gỡ tự bao giờ
Có yêu đâu mà chẳng rời nửa bước
Cũng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người
cao
Cùng chia sẻ sức người chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế sẽ trở thành khập khễnh
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những phút vắng
nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tư khắn khít bước song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt có đôi
Không thiếu nhau trên những bước đường
đời
Dẫu mỗi chiếc có một bên phải trái
Nhưng anh yêu em bởi những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau bởi một bước đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia
Cuộc đời ta mãi mãi chẳng xa lìa
Mất
một chiếc, chiếc kia vào sọt rác
Hay
cố lê bên những gì phế thải
Sống
âm thầm nơi xó góc tối đen
Rồi ngày kia buồn chán không ánh đèn
Chiếc
còn lại cũng ra đi vĩnh viễn
Ngày
ra đi không một người đưa tiễn
Nhưng
vui lòng vì gặp lại chiếc kia
Một nơi xa hai chiếc chẳng chia lìa
Vì
đã thoát khỏi cảnh đời ô trọc
Không
hơn thua ghét ghen hay lừa lọc
Bước
song hành một dạ đến ngàn thu
Tags: poetry
@ chồng: Chồng đã thực hiện lời hứa cho vợ đi đào tạo tại Nhật nên giờ hai đôi dép đã được đặt song song nhau, tuy thế một đôi luôn bị lép vế vào tận phía trong cùng tay phải, chẹp chẹp...