Ngẫu nhiên



Không có đâu em này, không có cái chết đầu tiên
Và có đâu bao giờ, đâu có cái chết sau cùng
Tự mình biết riêng mình, và ta biết riêng ta
Tự mình biết riêng mình, và ta biết riêng ta..

Hòn đá lăn trên đồi, hòn đá rớt xuống cành mai
Rụng cánh hoa mai gầy, chim chóc hót tiếng qua đời
Người ôm lấy muôn loài, nằm trong tiếng bi ai
Người ôm lấy muôn loài, nằm trong tiếng bi ai..

Mệt quá đôi chân này, tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi
Mệt quá thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời
Kìa còn biết bao người, dìu dặt tới quanh đây
Kìa còn biết bao người, dìu dặt tới quanh đây

(Trịnh Công Sơn)

Không có đâu em này, không có cái chết đầu tiên; và có đâu bao giờ, đâu có cái chết sau cùng... Không biết nhạc sỹ Trịnh Công Sơn có theo đạo Phật hay không, hoặc qua sự trải nghiệm của đời mình để viết nên lời hát súc tích như thế này. Quả thực, không có cái chết đầu tiên, mà sẽ là cái chết mãi mãi; cũng không có cái chết sau cùng, bởi sẽ được chuyển hóa khỏi cõi luân hồi, hướng đến cõi niết bàn bình an, thoát đi vòng sinh tử. Vậy thì cái chết không hẳn còn có ý nghĩa. 

Mà cơ thể ta đang mang đây cũng là một thân xác đi mượn, vậy nên lẽ thường Mệt quá đôi chân này, tìm đến chiếc ghế nghỉ ngơi; mệt quá thân ta này, nằm xuống với đất muôn đời. Tôn trọng thân thể của chính mình bởi nó đang gánh đỡ linh hồn ta cho cả một đời người để đến khi nằm xuống với đất muôn đời thật là bình an, đừng lo lắng, hãy lắng nghe cơ thể mình và làm theo trái tim mình mách bảo. 

Nhạc sỹ, và tôi, cũng hy vọng Kìa còn biết bao người, dìu dặt tới quanh đây ấy là khi gửi ghắm thân xác này với đất mà linh hồn mình siêu thoát tới được cõi niết bàn bình an. Mô Phật!
Tags: music

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc