Ngủ nào ngủ ngoan

Ngủ nào ngủ ngoan
Mí yêu của mẹ
Mẹ hát khe khẽ
Cái lá cái hoa
Con đường còn xa
Ngôi nhà thì bé

Ngủ đi con mẹ
Chim về tổ chim
Đàn kiến đang khiêng
Cái mồi to quá
Hát về con cá
Hát về dòng sông
Cây lúa trên đồng
Máy cày dưới ruộng
Bát canh rau muống
Cái bếp đèn dầu
Lửa nhen nơi nào
Hát về nơi ấy.

Ngủ, con sẽ thấy
Sông ở trước nhà
Con đường hết xa
Bàn chân đi khắp
Hoa thành lửa thắp
Lá là trời xanh
Căn phòng của mình
Mênh mang như bể?
Lời ru của mẹ
Bỗng hóa thành thuyền
Chở con đi xem
Bao bờ bến lạ



Nếu con không ngủ
Hoa chỉ là hoa
Con đường còn xa
Ngôi nhà vẫn bé
Con thuyền của mẹ
Lại hóa lời ru...
Ngủ nào ngủ đi
Mí yêu của mẹ.

Xuân Quỳnh

Thật là dễ thương! Xuân Quỳnh gửi gắm một sự việc bình dị trong đời sống mẹ con: ru con ngủ, với những tình cảm rất đỗi đơn sơ như thể khi mẹ hát ru thì cái hoa, đàn kiến, con cá, dòng sông... sẽ theo lời hát của mẹ đi vào giấc mơ con. Với trẻ thơ, những tâm hồn non nớt, ngây thơ chưa trải những lo toan thì lời mẹ hát ngọt ngào như câu chuyện cổ tích. Cái bếp đèn dầu, bát canh rau muống, máy cày dưới ruộng... là những sự vật, sự việc hàng ngày diễn ra xung quanh bé, lời ru của mẹ cũng là một phần cuộc sống của con, còn con là tất cả cuộc sống của mẹ Lời ru của mẹ - bỗng hóa thành thuyền - chở con đi xem - bao bờ bến lạ rồi Con thuyền của mẹ - lại hóa lời ru...

Bài thơ gợi về những buổi trưa hè oi ả, mẹ ngồi bên con, chiếc quạt nan không ngừng đưa đẩy, cho đến tận khi con đã lớn, vào những ngày mất điện, con nằm bên mẹ, hoặc cả nhà nằm bên nhau, và chiếc quạt nan của mẹ cũng vẫn không ngừng đưa đẩy, trong khi bố hoặc con mà đưa quạt thì chỉ một lúc đã mỏi là thôi... Rồi những đêm Rằm Trung thu, cả nhà cùng nhau lên sân thượng ngắm trăng, mẹ bao giờ cũng rất cẩn thận - lo nếu không có gió thì cả nhà sẽ nóng, hoặc nếu không quạt thì có muỗi, nên bao giờ cũng có chiếc quạt nan đi theo, rồi trong khi cả nhà trò chuyện, mọi người ăn uống, thì tay mẹ lại đưa chiếc quạt nan... Và quả thực, con sẽ thấy - sông ở trước nhà - con đường hết xa - bàn chân đi khắp - hoa thành lửa thắp - lá là trời xanh - căn phòng của mình - mênh mang như bể... Mẹ đưa sông đến với con, đưa con đường đến với con, đưa bàn chân con đi khắp... bằng tình thương, bằng tấm lòng nhân hậu, bằng chính nghị lực của mẹ vượt qua tất cả những gì "nhấp nhô" trong cuộc sống. Những kỷ niệm đơn sơ, những tình cảm bình dị ấy lại là nguồn động viên sâu xa nhất để chúng con tìm về. 


Và, với quy luật của cuộc sống, sau này con cũng sẽ hát ru con, lời bài hát khi ấy có thể là:


Ngủ đi con mẹ
Bố về We Rule
Bà nội đang đun
Cái nồi to quá :D 
Nào là con cá
Nào là nồi rau
Cả nhà cùng nhau
Yêu con nhất đấy! 


thì những tình cảm, những kỷ niệm, nguồn động viên ấy sẽ không bao giờ thay đổi, từ bà nội bà ngoại, đến bố mẹ, rồi các con... Nhé!
Isabella Pham
Tags: poetry

1 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc