Nói cùng anh

Em biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu:
Sự gắn bó giữa hai nguời xa lạ
Nỗi buồn vui đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tuởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui suớng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa nở cánh trước hiên nhà

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm giữa miền đất khô cằn

Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn
Xuân Quỳnh

Khi thời gian trôi dần theo cuộc hôn nhân, khi những dạt dào của tình yêu như những đợt sóng sôi nổi tan dần cùng những cơn thủy triều, để lại một trạng thái tĩnh lặng mênh mang cho mặt biển tình yêu mới thấy những câu thơ của Xuân Quỳnh thật trúng, mà thật tinh tế, tuy đọng lại một chút buồn mơn man:

Em biết đấy là điều đã cũ
Chuyện tình yêu, quan trọng gì đâu
Sự gắn bó giữa hai người xa lạ
Nỗi buồn vui đem chia sẻ cùng nhau

Em đâu dám nghĩ là vĩnh viễn
Hôm nay yêu, mai có thể xa rồi
Niềm đau đớn tưởng như vô tận
Bỗng có ngày thay thế một niềm vui

Điều hôm nay ta nói, ngày mai
Người khác lại nói lời yêu thuở trước
Đời sống chẳng vô cùng, em biết
Câu thơ đâu còn mãi ngày sau

Như muôn mặt khác của đời sống, tình yêu cũng phải tự hòa nhập với công việc, miếng cơm manh áo, các mối quan hệ, các sở thích đời thường của chồng, của vợ...:

Chẳng có gì quan trọng lắm đâu
Như không khí như màu xanh lá cỏ
Nhiều đến mức tưởng như chẳng có
Trước cuộc đời rộng lớn mênh mang

Tuy trầm lắng đi nhưng không phải tình yêu đã biến mất, mà chỉ chuyển từ hình thái sôi nổi của những con sóng dạt dào giữa biển khơi thành hình dáng của những hạt mưa dìu dịu, bình dị nhưng trong lành, "vui sướng":

Nhưng lúc này anh ở bên em
Niềm vui sướng trong ta là có thật
Như chiếc áo trên tường như trang sách
Như chùm hoa nở cánh trước hiên nhà

Hình thái đổi khác ấy, nhưng vẫn cùng bản chất là nước thôi, dù là sóng nổi hay hạt mưa sa, vẫn là tình cảm mặn nồng chồng dành cho vợ, vợ tặng lại chồng:

Em hiểu rằng mỗi lúc đi xa
Tình anh đối với em là xứ sở
Là bóng rợp trên con đường nắng lửa
Trái cây thơm giữa miền đất khô cằn

Suy cho cùng, mỗi giai đoạn của cuộc đời mỗi người, từ thời trai trẻ nam thanh nữ tú qua đi, rồi gắn bó với một người xa lạ, may mắn hưởng quãng thời gian son rỗi bên nhau, là cũng đến lúc nóng lòng nghe những âm thanh bi bô yêu thương của con mình, và làm việc gì cũng là nhằm mục đích chăm lo cho con, vun đắp cho gia đình nhỏ của mình Mỗi giai đoạn ấy đều có mật ong (ngọt) mà cũng có mật cá (đắng), hỏi rằng tình yêu có tan mất, hay nhạt phai thành nghĩa vụ? Câu trả lời không dám chắc, chỉ mơ hồ ấm lòng khi Xuân Quỳnh thay mình nói hộ lời yêu thương gửi gắm đến chồng thôi:

Đấy tình yêu, em muốn nói cùng anh:
Nguồn gốc của muôn ngàn khát vọng
Lòng tốt để duy trì sự sống
Cho con người thực sự Người hơn...
Isabella Pham
Tags: poetry

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc