Thơ tình cuối mùa thu

Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu và hoa cúc
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay


Tình ta như hàng cây
Đã bao mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ.

Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em

Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại
- Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may
(Xuân Quỳnh)

Đọc Thơ tình cuối mùa thu vào một ngày như hôm nay, trầm buồn tĩnh lặng mới thấm cái hiu quạnh của Cuối trời mây trắng bay, Lá vàng thưa thớt quá, Phải chăng lá về rừng? Mùa thu đi cùng lá... Quả là cảnh vật phụ thuộc rất nhiều vào tâm trạng (tàng thức) hay chính là tâm trạng được soi chiếu vào cảnh vật mà nên hình nên trạng vậy. Ngày vui sao mà cảnh vật tưng bừng thế, tươi tắn phấn khởi thế, mà ngày không vui thì cái rét như cũng căm căm luồn qua kẽ tay, không khí đượm một sắc tái lạnh lùng, và con người như cũng vô tình với nhau. Mùa thu ra biển cả, Theo dòng nước mênh mang, Mùa thu và hoa cúc, Chỉ còn anh và em. Câu thơ cuối Chỉ còn anh và em đọng lại một nhịp, chậm lại một nhịp, rồi lan ra khắp con tim và lồng ngực. Thấy mình may mắn quá, thấy mình có lứa có đôi. Dù khi cảnh vật tưng bừng, hay khi không khí lạnh lùng, con người vô tình thì vẫn có vợ có chồng, hai vợ chồng vẫn gắn bó, yêu thương, niềm vui nhân đôi và nỗi buồn sẻ nửa. Chỉ còn anh và em...

Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má

Chỉ còn anh và em, ta thuộc về mùa thu cũ, ta thuộc về mùa thu nay chợt làn gió heo may, thổi về xao động cả, ta tìm về nhau lối đi quen bỗng lạ và thuộc về nhau cỏ lật theo chiều mây, đêm về sương ướt má... Hai vợ chồng gắn bó và sẻ chia, cả những khoảnh khắc một làn gió thổi, một bước chân song hành, một giọt sương về đêm. Thật êm đềm và hạnh phúc, nhiều may mắn và yêu thương!

Chưa được như nhà thơ Tình ta như hàng cây, đã bao mùa gió bão, Tình ta như dòng sông, đã yên ngày thác lũ nhưng cũng ấm lòng khi hai vợ chồng luôn hướng đến nhau, kiếm tìm nhau, đùm bọc trong thương yêu và bình an... để mỗi khi hơi lạnh qua bàn tay mà chỉ cần nghĩ đến nhau thôi lại thấy ấm lòng.

Thời gian như là gió, Mùa đi cùng tháng năm, Tuổi theo mùa đi mãi, Chỉ còn anh và em. Khổ thơ là một lời khẳng định. Gió thổi qua, tháng đi qua, mùa đi qua, năm đi qua, tuổi tác của chúng ta cũng không thể ở lại, chúng vẫn phải "lên lớp" đều. Tuy con số chỉ là một số đếm, một thước đo tuổi đôi mươi, tuổi ba mươi, tuổi ba nhăm... nghe khô khốc; nhưng những ưu lo, những đắn đo, những đêm mất ngủ, những ngày hốc hác phờ phạc... thì hiện hữu, có thực và đáng để vợ chồng xót xa nhau khi chỉ còn anh và em... 

Chỉ còn anh và em, Cùng tình yêu ở lại, - Kìa bao người yêu mới, Đi qua cùng heo may... Cuộc sống với quy luật bất biến, vẫn heo may đón bao người yêu mới mà anh và em được may mắn cùng tình yêu ở lại và sẽ cùng tình yêu ở lại đón những cuộc sống mới, những niềm tin yêu và hạnh phúc mới...
Isabella Pham
Tags: poetry

3 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc