Buông thư
Nghỉ ngơi
là điều kiện đầu tiên đưa đến trị liệu. Khi những con thú trong rừng bị thương,
chúng thường tìm một nơi yên tĩnh để nằm nghỉ. Chúng nằm tĩnh dưỡng trong yên
lặng nhiều ngày, không còn nghĩ đến chuyện đi săn mồi, đi kiếm thức ăn hay
chuyện gì khác. Chúng chỉ cần nằm yên nghỉ, và những vết thương của chúng có
điều kiện để tự chữa lành. Còn chúng ta, khi đầu óc quá căng thẳng, chúng ta
thường tìm đến tiệm thuốc tây để mua thuốc an thần. Sau đó ta vẫn tiếp tục làm
cho đầu óc thêm căng thẳng. Chúng ta không biết học cách tự chữa cho mình.
Ta tích lũy những căng thẳng lâu ngày trong cơ thể qua cách sống
hàng ngày của chúng ta như cách ta ăn uống, và sức khỏe chúng ta dần dần bị hao
mòn. Cho nên thiền buông thư là cơ hội để cho thân tâm được nghỉ ngơi, được
chữa trị và hồi phục. Ta để cho toàn thân được buông lỏng, lần lượt để tâm gửi
tình thương đến từng tế bào, đến từng bộ phận trong cơ thể.
Ở nhà, ta có thể tập thở có chánh niệm và tập buông thư toàn thân
ít nhất là một lần trong ngày. Ta có thể sử dụng phòng khách để tập buông thư,
ta có thể buông thư hai mươi phút hoặc hơn thế.
Ta nằm
trong tư thế thoải mái, hai cánh tay để buông xuôi theo thân thể. Ta để cho
thân thể được nghỉ ngơi, thư giãn. Ta ý thức rõ ràng mình đang nằm trên nền
nhà, toàn thân đang tiếp xúc với nền nhà. (Dừng một chút) Ta như có cảm tưởng
là toàn thân đang mềm ra và lún dần xuống mặt đất (Dừng một chút)
Ta ý thức được hơi thở đang đi vào đi ra. Thở vào, biết mình đang
thở vào; thở ra, biết mình đang thở ra. Thở vào, thấy bụng mình đang phồng lên;
thở ra, thấy bụng mình xẹp xuống. (Dừng) Phồng lên... xẹp xuống... phồng lên...
xẹp xuống. (Dừng)
Thở vào, để tâm vào đôi mắt của mình; thở ra, để cho đôi mắt được
thư giãn. Để cho hai mắt chìm sâu vào trong đầu mình... thư giãn mọi cơ bắp ở
quanh mắt... đôi mắt thật quý giá vô cùng, đôi mắt cho ta thấy bao nhiêu hình
sắc tuyệt vời... hãy để cho đôi mắt có dịp được nghỉ ngơi... ta gởi đến đôi mắt
tất cả lòng thương quí và biết ơn. (Dừng)
Thở vào, ta để tâm nơi miệng mình. Thở ra để cho miệng được thư
giãn nghỉ ngơi. Ta buông thư tất cả những cơ bắp quanh miệng... đôi môi của ta
là những cánh hoa xinh đẹp... hãy nở một nụ cười nhẹ nhàng... mỉm cười để làm
rơi rụng tất cả những căng thẳng trên khuôn mặt… dần dần hai má cũng được thư
giãn… quai hàm cũng được thư giãn... cổ họng cũng được thư giãn... (Dừng)
Thở vào, ta đưa ý thức xuống hai vai. Thở ra, để cho hai vai được
thư giãn. Để cho hai vai lún dần xuống sàn nhà... hãy buông hết xuống sàn nhà
tất cả những căng thẳng tích lũy bấy lâu nay... Trong quá khứ, ta đã gánh vác
quá nhiều trên đôi vai của mình... bây giờ ta hãy đặt chúng xuống đất, để cho
hai vai ta được nhẹ nhõm... Ta gởi đến đôi vai tất cả lòng thương quí và
biết ơn.
Thở vào, ta đưa ý thức xuống hai cánh tay. Thở ra, ta buông thư
hai tay. Để cho hai tay dần lún xuống sàn nhà... rồi cánh tay... khuỷu tay...
cổ tay... các ngón tay... tất cả đều mềm ra, hoàn toàn thư giãn. Có thể cho các
ngón tay cọ quậy chút đỉnh để các cơ bắp được thư giãn.
Thở vào, ta đưa ý thức đến trái tim của mình... Thở ra, cho phép
trái tim được thư giãn... (Dừng)... Đã từ lâu ta quên chăm sóc cho trái tim của
ta, vì ta chỉ lo làm ăn, bận bịu suốt ngày, rồi căng thẳng, bực bội, làm cho
trái tim ta mệt mỏi... (Dừng)... Trong khi đó trái tim làm việc cho ta suốt
ngày đêm không ngừng nghỉ... Ngay bây giờ hãy nhẹ nhàng ôm lấy trái tim bằng
chánh niệm... hãy nói lời xin lỗi với trái tim và hứa từ nay sẽ chăm sóc trái
tim với tất cả lòng thương quí và biết ơn.
Thở vào, ta đưa ý thức xuống hai chân. Thở ra, cho phép hai chân
được thư giãn. Để rơi rụng tất cả những căng thẳng, để hai chân được hoàn toàn
thư giãn... từ bắp đùi... đến đầu gối... đến mắt cá chân... bàn chân...các ngón
chân... tất cả đều được hoàn toàn thư giãn. Có thể cọ quậy chút đỉnh để các
ngón chân được thư giản. Gởi đến từng ngón chân tất cả lòng thương quí và biết
ơn...(Dừng)
Thở vào,
thở ra... ta thấy toàn thân nhẹ nhàng làm sao... như những cánh bèo đang trôi
êm đềm trên mặt nước... không cần phải đi đâu nữa... không cần phải làm gì
cả... ta thấy mình thong dong như mây bay trên bầu trời... (Dừng)
(Hát vài bài hát) (Dừng)
Đưa ý thức trở về với hơi thở... để ý đến bụng đang phình lên, xẹp
xuống... (Dừng)
Theo dõi hơi thở. Ý thức về hai cánh tay và hai chân của mình...
nhẹ nhàng lay động hai tay hai chân rồi duỗi thẳng. (Dừng)
Ta nhẹ nhàng ngồi dậy. Rồi nhẹ nhàng đứng lên.
Theo bài tập trên, ta có thể đưa ý thức đến từng bộ phận của cơ
thể, để tâm chăm sóc từng bộ phận trong khi thở vào thở ra, nhất là những nơi
đang đau nhức, để những nơi đó có thêm năng lượng tự chữa trị. Ta gửi theo từng
hơi thở tất cả lòng thương quí và biết ơn của ta đến từng bộ phận của cơ thể,
vì cơ thể của chúng ta là người bạn đồng hành thân thiết nhất.
Tags: transform
Post a Comment