Tào Chân vs Tư Mã Ý
Tư Mã Ý vì là người duy nhất dám khẳng định Gia Cát Lượng sẽ tấn công Kỳ Sơn trong khi vua Ngụy và nhiều quan lại khác không tin như vậy mà phải bị giam giữ và mất chức. Trong đám quan lại trên có một kẻ cơ hội bất tài là Tào Chân đã nhờ vậy mà nắm được chức Đại đô đốc.
Gia Cát Lượng nghe tin Tào Chân nắm trọn binh quyền nước Nguỵ bèn lập kế bỏ Trần Thương, một điểm xung yếu chiến lược cho Tào Chân chiếm giữ. Thế là Tào Chân ngay lập tức lập được công to và tha hồ mà báo cáo ca ngợi thành tích của mình về triều đình, được vua ban thưởng hâụ
hỷ. Nhưng có biết đâu là trúng kế.
Gia Cát Lượng để họ Tào chôn chân ở Trần Thương say sưa với tài năng và công trạng của mình cho đến mùa mưa bão. Tên sẽ mục, gạo sẽ mốc, đường sá lầy lội. Trước đó chính Tào Sảng- con trai Tào Chân đã cảnh bảo nguy cơ này và đề nghị rút quân lương rời bỏ Trần Thương để bảo
toàn lực lượng. Nhưng Tào Chân trả lời: "Không được, nơi đây là thành tích của ta đã được Đại vương ban thưởng, làm sao có thể bỏ đi được".
Ngay sau đó Tào Chân lại nhận được chiếu chỉ ban thưởng tiếp theo của Ngụy vương vì đã giữ vững được Trần Thương. Thế là Tào Chân ra lệnh chép ra hàng trăm bản để đưa cho ba quan tướng sĩ đọc khích lệ tinh thần.
Chẳng lâu sau Gia Cát Lượng đưa quân đến đánh. Giương cung gãy cung, chém giáo gãy giáo... Quân Tào chưa đánh đã rối loạn. Gia Cát lượng dễ dàng chiếm lại Trần thương và tiêu diệt hầu hết binh lực của quân Tào. Tào Chân thua chạy rồi bị Tư Mã Ý nói đểu mà chết vì nhục nhã.
-st-
Tags: history
Khi còn ở núi Ngọa Long, ông đã viết ra bộ sách “Tướng Uyên” trong đó có đưa ra nhận xét về tính cách con người như sau: “Tính người thật khó hiểu. Dung mạo bất nhất, hành động trăm ngàn lối. Kẻ trông hiền lành nhu thuận mà vô đạo, kẻ bề ngoài cung kính mà trong lòng trí trá vô lễ. Kẻ trông rất hùng dũng nhưng lại nhát sợ. Kẻ có vẻ thật tận lực mà rất bất trung”.
Vì vậy, để giúp các bậc “chính nhân quân tử” hiểu thấu được lòng người, Gia Cát Lượng đã viết riêng một chương có tên là “Tri nhân” (hiểu người) cho bộ sách Tướng Uyên của mình trong đó ông đưa ra 7 cách để hiểu được lòng người khác như sau:
1. Đem điều phải lẽ trái hỏi họ để biết chí hướng.
2. Lấy lý luận dồn họ vào thế bí để biết biến thái.
3. Lấy mưu trí trị họ để trông thấy kiến thức.
4. Nói cho họ những nỗi khó khăn để xét đức dũng.
5. Cho họ uống rượu say để dò tâm tính.
6. Đưa họ vào lợi lộc để biết tấm lòng liêm chính.
7. Hẹn công việc với họ để đo chữ tín.
Nhờ những phép thử rất hữu hiệu này mà Gia Cát Lượng đã giúp cho Thục vương Lưu Bị chọn lựa ra những người có đủ cả tài, đức, trí, dũng, chính, tín; xây dựng nên triều đại nhà Thục hùng mạnh, sánh ngang với hai cường quốc bên cạnh là Ngụy và Ngô.
Giờ đây, sau gần 2.000 năm, những triết lý này vẫn mang đầy tính thực tiễn; áp dụng cách 7 cách trên của Gia Cát Lượng vào cuộc sống ngày nay sẽ giúp bạn vừa xem nhân diện, vừa biết cách thử tâm, đức, trí tuệ, tài năng của một người; để tìm được một người đồng hành, một đối tác làm ăn tốt trong cuộc sống, trở thành nhà lãnh đạo thành công.
- Ta vung kiếm chỉ có một lần thôi, nhưng đã mài kiếm suốt mười mấy năm rồi...
Hùng tâm tráng chí của Lỗ Túc, nhãn quan của Lỗ Túc, tuyệt không thua kém. Thế nhưng Gia Cát được trọng dụng vì Lưu Bị những ngày trai trẻ quả có chí hướng diệt Hán tặc, phục Hán thất – cái nhìn của Lưu là cái nhìn thiên hạ. Tôn Quyền không có cái nhìn đó, nên Lỗ Túc trước sau vẫn chẳng được Quyền trọng thị - ngay cả cái chức đô đốc e là một phần cũng do sự tiến cử của Chu Du vậy. Ngay cả cái chết của Lỗ Túc cũng là một bi kịch – được thông báo để chứng minh tài năng của một tay thầy bói.
Hãy cho tôi một anh hùng, tôi sẽ viết một bi kịch (F. Scott Fitzgerald) – cuộc đời Lỗ Tử Kính hoàn toàn đúng cho câu nói này vậy.]
Tạm dịch nghĩa: Giỏi dùng người là hạ mình ở dưới người. Lão Tử viết: Người lãnh đạo giỏi dùng người là phải đặt mình ở dưới người. Còn nếu như chỉ cân nhắc tư lợi cho bản thân mình, không tôn trọng người khác, không thiện với người làm cho mình thì chính là đang đặt mình ở "vị thế cao". Một khi đã đặt mình ở vị thế cao, người khác ở vị thế thấp thì sao có thể lấy được lòng người?
"Vì lòng bàn chân nó biết giấu mặt"
Lòng bàn chân ai cũng có phần lõm vào, có thể giấu được cái gì đó.
Vậy nên ở đời đừng để người ta nhìn rõ hết ruột gan.
~ Tào Tháo
Trong phim " Tân tam quốc" 2010 có dựng lại một chiêu khổ nhục kế hết sức tinh vi của Tào Phi - Con trai trưởng của Tào Tháo trong thời Tam Quốc.
Theo như phim dựng lại thì Tào Tháo có 4 người con trai, trong đó Tào Phi là con trưởng nhưng ông lại không xem trọng tư chất của người con trưởng này. Tào Tháo yêu quý nhất là Tào Sung - đứa con út- nổi tiếng là thông minh kì tài.
Thế rồi đến một ngày một sự kiện khủng khiếp đã xảy ra trong dinh thự nhà họ Tào, Tào Sung bất ngờ bị hôn mê do có một con rắn độc đã cắn cậu. Tào Tháo vô cùng lo lắng, ông hỏi Tuân Úc.
- Tại sao con ta lại bị rắn cắn? Trong dinh thự lấy đâu ra con rắn độc này ?
Tuân Úc không trả lời nhưng dường như có ý nói rằng Tào Sung không tự nhiên mà bị rắn cắn. Tào Tháo với bản tính đa nghi của mình lập tức nghĩ ngay rằng :
- Tào Sung mà chết thì người có lợi nhất trong kế vị chính là Tào Phi.
Sự nghi ngờ đó cứ ngày một mạnh, thì bất ngờ có một gia nhân chạy vào báo với Tào Tháo:
- Bẩm thừa tướng! Công tử Tào Phi cũng bị rắng cắn hiện đang nguy kịch.
Thế là mọi nghi ngờ đứa con trương đều tan biến, giờ Tháo chỉ lo rằng sẽ mất cả hai đứa con.
Kết quả của việc này thì ai cũng rõ. Tào Sung không qua khỏi còn Tào Phi thì nhờ " may mắn" mà khoẻ lại. Sau này được kế vị Tào Tháo trở thành hoàng đế khai sinh ra Nguỵ Quốc.
Câu chuyện này cũng cho thấy rằng khi đứng trước một phần thưởng quá lớn là ngôi hoàng đế thì người ta có thể nghĩ ra những mưu kế thâm độc đến nỗi người bình thường không thể tưởng tượng ra.
Văn hoá tranh quyền đoạt chức bằng âm mưu thâm độc vốn đã có cả ngàn đời nay trong các triều đại phong kiến Trung Hoa. Và cũng có không ít ng vô tội bỏ mạng vì loại tham vọng này.