Người thầy "Aristotle vĩ đại" 'ảo' cho mỗi người (apps)
-----
Update 11 Oct, 2014:
Ứng dụng apps, big data, lại nảy sinh vấn đề privacy về học sinh, dữ liệu lưu bao lâu, để không đến khi điều trần quốc hội về những việc tinh nghịch hồi 17 tuổi...
Phạm Hồng SơnCuối thế kỷ XIX tại Mỹ và châu Âu đã xướng lên một quan niệm mới về giáo dục, Giáo dục cấp tiến (progressive education), với tinh thần cốt lõi: dân chủ. Giáo dục cấp tiến không còn nhìn nhận giáo dục theo kiểu cơ học như sự tạo khuôn, gò rũa, tháo lắp kiến thức. Quan niệm giáo dục theo kiểu ban ơn, nhân đạo, truyền, rót tri thức cũng bị bác bỏ. Năm 1897, John Dewey, “thủ lĩnh” của Giáo dục cấp tiến, nhấn mạnh: “Giáo viên không phải là người đến trường để áp đặt một vài suy nghĩ lên trẻ em, hoặc cũng không phải để tạo ra một thói quen nào đó cho người học, mà ở đó họ (vẫn) là một thành viên của xã hội đến để tìm xem những gì sẽ ảnh hưởng, tác động tới người học và trợ giúp người học có được sự đáp ứng đúng đắn trước những ảnh hưởng, tác động đó.”, “Để chuẩn bị cho cuộc đời tương lai của người học có nghĩa là phải trao cho người học quyền quyết định, định đoạt về chính bản thân họ; cũng có nghĩa là huấn luyện để anh ấy/chị ấy/em ấy sẽ huy động được và luôn sẵn sàng huy động và sử dụng được một cách đầy đủ mọi khả năng, tài năng của mình.” Đương nhiên, Giáo dục cấp tiến, với cái nền dân chủ, không chấp nhận bất cứ lực lượng nào trong xã hội, kể cả nhà nước, có quyền khống chế hay chăm sóc tuyệt đối giáo dục.
PT HạnhTư tưởng thì không có gì mới, nhưng có lẽ đợi các nhà giáo dục chấp nhận và áp dụng trên toàn hệ thống giáo dục của một thành phố, một nước rồi thế giới thì còn Công-gô, vì điều đó có nghĩa là nhà trường và giáo viên gần như biến mất. VN thì càng xa vì làm mất đi một lượng công ăn việc làm lớn của đội ngũ giáo viên và các lực lượng hành chính, văn thư, cấp dưỡng... đi theo.
langduWhy online education works: Dale Carnegie's advice to "tell the audience what you're going to say, say it; then tell them what you've said" makes sense for a live audience. If 20% of your students aren't following the lecture, it's natural to repeat some of the material so that you keep the whole audience involved and following your flow. But if you repeat whenever 20% of the audience doesn't understand something, that means that 80% of the audience hear something twice that they only needed to hear once. Highly inefficient.
Carnegie's advice is dead wrong for an online audience. Different medium, different messaging. In an online lecture it pays to be concise. Online, the student is in control and can choose when and what to repeat. The result is a big time-savings as students proceed as fast as their capabilities can take them, repeating only what they need to further their individual understanding.
langduBill Gates nói về cải cách giáo dục: I'm also impressed by the results in places like Western Governors University. Its low-cost online programs rely on competency-based progression, not class-time or credit hours. It uses external assessments to evaluate student proficiency. And because its students are a little older and possibly more focused in their goals, its graduation rates are high and the salaries its graduates earn are good.
Because of institutions like Tennessee Tech and WGU, I'm optimistic about the potential of innovation to help solve many of the problems with our post-secondary system. But we need more and better information. I'm reminded of a point made by Andrew Rosen of Kaplan, the for-profit education company, that colleges today know more about how many kids attend basketball games and which alumni give money than how many students showed up for economics class during the week, or which alumni are having a hard time meeting their career goals because of shortcomings in their education.
langduAlex Tabarrok nói về đào tạo qua mạng: Productivity in education has lagged productivity in other sectors of the economy because teaching is so labor intensive. Where exactly in the typical classroom is there room for investment, let alone productivity improvement? More chalk? Prior to online education, the bottleneck though which productivity improvements had to pass was the teacher, and we know that improving teacher productivity is very difficult, which is why teaching methods haven’t changed in millennia.
Online education vastly increases the potential for productivity increases because it greatly increases the size of the potential market. Bigger markets increase the incentive to research and develop new products (coincidentally the very topic of my TED talk.) A tool used to improve online education–an interface, an algorithm, a new teaching method–can be applied very widely, potentially world-wide, thus greatly increasing the incentive to invest in the education sector, perhaps the most important sector of the 21st century economy.
NXNCô giáo trường A có thể là lương ít và hết thiết tha đến chức năng nhà giáo và vì quy luật cung cầu, phòng ốc nghèo nàn, sĩ số quá đông, cô lo không xuể và trở thành bẳn gắt, khó chịu (thiếu động lực so với cô giáo trường B). Vì vậy, trường B khá hơn, nhưng vượt khả năng tài chính của đa số người dân nếu có thêm cháu thứ nhì, thứ ba....
Làm tôi nhớ đến... Ngô Thì Nhậm.
Trong bài tựa của cập "Cần Bộc Chi Ngôn" (những lời tầm thường chân thật) trình lên Chúa Trịnh Sâm (quãng 1775-1778) ông nói về ba vấn đề "giáo-pháp-chính" của thời đó (ở Bắc Hà) như sau:
"Sở dĩ giáo không phổ cập được vì trò không được học, trò không được học vì thày giảng không tinh. Sở dĩ pháp không thành lập là do người giỏi không được dùng, mà người giỏi không được dùng là do thưởng phạt không công bằng. Sở dĩ chính không thi hành được là do kẻ lại không được liêm, mà kẻ lại không liêm là vì bổng lộc không đủ. Duyên cớ là đều do tình trạng thiếu thốn. Cho nên dù có cấp bách lo việc này nhưng nếu không nắm được mấu chốt của nó thì dù "trí" có thể biết được, "thế" vẫn không làm được."
Hơn 200 năm trước đã có người nói đến tai họa về chính trị, phát luật và giáo dục rồi soi tới tình trạng thiếu thốn (ta suy là kinh tế!) và nỗi thảm là "trí" thì có biết (như nhiều người trong nước ngày nay đã thấy) mà "thế" vẫn không làm được. Vì sao nên nỗi thì ai mà chẳng biết?
NXNTư nhân hóa trong giáo dục nên nghĩ đến hai hướng và theo hai bậc.
Tư nhân hóa việc cung cấp giáo dục, tức là cho phép mở trường tư thục và soạn thảo giáo trình, có khác với tư nhân hóa việc tài trợ giáo dục là lấy học phí.
Trong lịch sử và ở mọi quốc gia, không nhà nước nào có thể độc quyền tài trợ giáo dục và bắt buộc phải cho mở trường tư. Các thầy đồ trong làng xã của ta là trường tư cả, và Quốc tử giám là ngoại lệ và vì vậy phải có thi tuyển. Hệ thống thi tuyển ấy mới đáng trách vì nội dung giáo dục.
Điều tai hại là sự hiều lầm hay nhập nhằng giữa hai chuyện đó: nhà nước, chế độ hay triều đình giữ độc quyền cung cấp giáo dục. Ngày xưa là hệ thống Khổng nho đã làm hẹp tầm nhìn của người dân. Sau này là hệ thống cộng sản với quyết định đóng cửa tất cả các trường tư và cải tạo thầy cô để giáo dục theo một hướng.
Khi chế độ phá sản và không thể tài trợ giáo dục được nữa thì chỉ tư nhân hoá phần tài trợ mà vẫn kiểm soát phần cung cấp nội dung của giáo dục. Vì vậy, nội dung đó bị tụt hậu so với sự tiến hóa của thế giới. Lại còn kiêng kỵ chữ tư nhân hóa nên ngụy biện với chữ "xã hội hóa"!
Chuyện thứ hai là tư nhân hóa theo cấp bậc, từ trên xuống.
Phải tư nhân hoá việc giáo dục bậc chuyên nghiệp, đại học và hậu đại học vì hệ thống đó đào tạo nhân lực có khả năng sản xuất cao nhất và cần loại kiến thức thực tiễn và cập nhật nhất. Và phải tư nhân hóa theo cả hai hướng cung cấp và tài trợ như vừa nói ở trên. Thiểu số thanh thiếu niên lên tới cấp đó phải được học kiến thức thực dụng và tiên tiến, nhưng phải tài trợ lấy và có thể được vì sau hai đến bốn năm học là đã có thể sản xuất và có lợi tức. Nhà nước có thể đóng góp cho việc tài trợ qua học bổng và phiếu học phí tối thiểu, căn cứ trên khả năng của sinh viên và có chương trình tín dụng sinh viên để cho vay tiền đi học.
Ngược lại, mọi thiếu nhi từ năm tuổi trở lên phải được đi học và nếu gia đình không có phương tiện thì hệ thống trường công vẫn còn đó: nhà nước có nghĩa vụ đảm bảo giáo dục trung tiểu học cho MỌI người để ai ai cũng có được những kiến thức cơ bản. Điều ấy có nghĩa là nơi nào, dù hẻo lánh đến đâu, cũng phải có trường tiểu học công lập với trường ốc và giáo cụ tưo8m tất, và trong phạm vi năm bảy cây số phải có trường trung học công lập. Ai mở trường tư và thu học phí thì vẫn có quyền, nhưng đại đa số vẫn có nơi cung cấp giáo dục miễn phí.
Việt Nam làm ngược, hoàn toàn ngược. Một thế hệ (25 nămn) đã qua rồi mà chưa thấy là sai.
Chính quyền thả nổi giáo dục trung tiểu học mà vẫn hạn chế tư nhân hóa cấp đại học vì muốn kiểm soát sinh viên về tư tưởng, ý thức hệ!
Hậu quả là ngân sách giáo dục quốc gia dành đa số kinh phí cho thiểu số đã vào đại học trong khi đại đa số ở dưới không có giáo dục miễn phí. Trẻ em phải lội bộ, đu cầu khỉ hay đi đò cả chục cây số mới đến trường. Nhiều em phải phá ngang.
Đó là về lý luận, có thể kiểm chứng với các nước Đông Á tiên tiến khác và cũng là lý do phê phán hệ thống giáo dục tiểu học của Trung Quốc. Về thực tế thì ta còn có nền văn hóa và pháp chế tham nhũng nữa! Làm một triệu trường trung tiểu học ở khắp nơi thì ăn không nhiều không dễ và không nhanh bằng một dự án bạc triệu.... Mà bề nào thì con em lãnh đạo cũng đã có ngả du học rồi.
lovebird21c[img]https://fbcdn-sphotos-d-a.akamaihd.net/hphotos-ak-ash3/q71/s720x720/733759_10151834169873128_340865903_n.jpg[/img] Mr. Kim Ki-hoon kiếm 4 triệu USD/năm, như siêu sao ở Mỹ, phần lớn thu nhập đến từ 150.000 học sinh theo dõi bài giảng trên mạng, thuê 30 người để điều hành 'đế chế dạy học' của mình và một công ty xuất bản sách để phát hành sách dạy học của chính mình. ----- In Why Online Education Works I wrote:
… the market for teachers will become more like the market for actors, a winner-take-all market with greater inequality and very big payments at the top…. Bigger markets support larger salaries, so the best teachers will earn much more in an online world.
Evidence for just how much some teachers could earn in the online world comes from Amanda Ripley writing in the WSJ about South Korea’s private education market:
Kim Ki-hoon earns $4 million a year in South Korea, where he is known as a rock-star teacher—a combination of words not typically heard in the rest of the world. Mr. Kim has been teaching for over 20 years, all of them in the country’s private, after-school tutoring academies, known as hagwons. Unlike most teachers across the globe, he is paid according to the demand for his skills—and he is in high demand.
…The bulk of Mr. Kim’s earnings come from the 150,000 kids who watch his lectures online each year. (Most are high-school students looking to boost their scores on South Korea’s version of the SAT.) He is a brand name, with all the overhead that such prominence in the market entails. He employs 30 people to help him manage his teaching empire and runs a publishing company to produce his books.
Minh VănLý luận đại khái dẫn đến những tình cảm phấn khởi bột phát nông cạn, chỉ chuộng hư danh mà không biết đến thực chất hiệu quả. Chỉ trọng lý thuyết mà bỏ qua thực hành, mà quên rằng thực hành mới là điều quan trọng của quá trình giáo dục và đào tạo, là cái đích của mọi công việc trên đời.
Vì thế không có gì là khó hiểu khi thấy người dân mình cứ rộ lên thán phục mỗi khi có những học sinh Việt Nam thi đỗ các giải Vật lý hay Toán học quốc tế. Họ cho rằng như thế là giỏi và bắt con em mình noi theo những tấm gương đó. Họ đã bị hệ thống truyền thông nhà nước lừa dối bằng những tin tức hư danh, mà không biết rằng phần thi thực hành thì học sinh Việt Nam mình thường rớt từ vòng ngoài (nói một cách dân dã là rớt từ vòng gửi xe).
Nếu nhìn sự việc một cách nghiêm túc và khoa học thì những chuyện như vậy càng nhục nhã thêm. Vì rằng, tại sao người Việt Nam thông minh như vậy mà đất nước vẫn nghèo, vẫn phải đi làm thuê cho người ta? Dân người ta ngu như vậy mà họ lại làm chủ khoa học kỹ thuật và trở thành ông chủ, đất nước thì giàu có văn minh? Vậy thì nguyên nhân là bởi đâu?
Đào tạo con người để họ làm chủ cơ sở vật chất mới là điều tối quan trọng trong sự nghiệp giáo dục, chứ không phải biến họ trở thành nô lệ của những thứ đó. Thực tiễn là cái đích cuối cùng của mọi lý thuyết. Chỉ có vậy thì những lý thuyết kia mới trở nên hữu dụng, mới thực sự phục vụ cuộc sống con người.
Tôn trọng lối tư duy độc lập của con người, hướng họ làm chủ lý thuyết bằng thực tiễn khách quan, đó mới là yếu tố then chốt của công việc cải cách giáo dục ở Việt Nam ta hiện nay.
Cổ nhân ta cũng có câu: “Trăm hay không bằng tay quen” cũng là để nhấn mạnh vấn đề này vậy.
Ốc mítMột anh chàng đi làm ca chiều về, cảm thấy ” thèm ” vợ. Anh lẻn vào phòng ngủ, thấy vợ đang ngủ trên giường. Vứt vội quần áo, anh ta chui từ cuối giường xuống dưới chăn…( tuyệt vời ! …) Xong việc anh bỗng thấy thèm thuốc lá và một cốc bia nên dậy đi xuống bếp. Ở dưới bếp anh gặp… vợ đang ngồi chờ mình ! – Ơ. Giờ này em vẫn làm gì ở đây ? Tại sao em vẫn chưa ngủ ? Ai ở trong phòng ngủ vậy ? – À quên, bà ngoại đến chơi đang ngủ trong đấy, tự nhiên bà cảm thấy không được khỏe ! – C…á…a…i….g…g…gì…i…..
Carnegie's advice is dead wrong for an online audience. Different medium, different messaging. In an online lecture it pays to be concise. Online, the student is in control and can choose when and what to repeat. The result is a big time-savings as students proceed as fast as their capabilities can take them, repeating only what they need to further their individual understanding.
Because of institutions like Tennessee Tech and WGU, I'm optimistic about the potential of innovation to help solve many of the problems with our post-secondary system. But we need more and better information. I'm reminded of a point made by Andrew Rosen of Kaplan, the for-profit education company, that colleges today know more about how many kids attend basketball games and which alumni give money than how many students showed up for economics class during the week, or which alumni are having a hard time meeting their career goals because of shortcomings in their education.
That needs to change.
Online education vastly increases the potential for productivity increases because it greatly increases the size of the potential market. Bigger markets increase the incentive to research and develop new products (coincidentally the very topic of my TED talk.) A tool used to improve online education–an interface, an algorithm, a new teaching method–can be applied very widely, potentially world-wide, thus greatly increasing the incentive to invest in the education sector, perhaps the most important sector of the 21st century economy.
Cô bắt làm văn tả Bà:
Bà ngoại em vẫn chưa già
Chiều chiều bà cưỡi xe ga ra đường
Mắt bà vẫn rất tinh tường
Tóc nhuộm ánh tím soi gương mỗi ngày
Nhưng Bà em vẫn rất hay
Bà chăm con cháu luôn tay luôn mồm
Công việc bà vẫn ôm đồm
Chăm lo con cháu sớm hôm không nề
Hôm nay cô giáo ra đề
Bắt em phải tả viết về Bà em
Em tả giống hệt bên trên
Cô bắt viết lại - mắng thêm em rằng:
Đã Bà là phải rụng răng
Tóc phải bạc trắng như trăng trên trời
Bà cũng không được ăn chơi
Vì mắt phải kém và môi nhai trầu
Đã Bà là phải ngồi khâu
Không được ngồi hát Ka - Râu - Ô - Kề
Nhất là không được ghi đề
Tuyệt đối không được phóng xe ào ào
Em nghe chẳng hiểu thế nào
Em phải hỏi mẹ xem sao vụ này
Tả sai thì lại không hay
Tả đúng thì lại có ngày ăn roi
Kiểu này phải bảo mẹ thôi
Hay đổi Bà khác đúng lời của cô???
(@ Hiếu Orion)
Làm tôi nhớ đến... Ngô Thì Nhậm.
Trong bài tựa của cập "Cần Bộc Chi Ngôn" (những lời tầm thường chân thật) trình lên Chúa Trịnh Sâm (quãng 1775-1778) ông nói về ba vấn đề "giáo-pháp-chính" của thời đó (ở Bắc Hà) như sau:
"Sở dĩ giáo không phổ cập được vì trò không được học, trò không được học vì thày giảng không tinh. Sở dĩ pháp không thành lập là do người giỏi không được dùng, mà người giỏi không được dùng là do thưởng phạt không công bằng. Sở dĩ chính không thi hành được là do kẻ lại không được liêm, mà kẻ lại không liêm là vì bổng lộc không đủ. Duyên cớ là đều do tình trạng thiếu thốn. Cho nên dù có cấp bách lo việc này nhưng nếu không nắm được mấu chốt của nó thì dù "trí" có thể biết được, "thế" vẫn không làm được."
Hơn 200 năm trước đã có người nói đến tai họa về chính trị, phát luật và giáo dục rồi soi tới tình trạng thiếu thốn (ta suy là kinh tế!) và nỗi thảm là "trí" thì có biết (như nhiều người trong nước ngày nay đã thấy) mà "thế" vẫn không làm được. Vì sao nên nỗi thì ai mà chẳng biết?
Tư nhân hóa việc cung cấp giáo dục, tức là cho phép mở trường tư thục và soạn thảo giáo trình, có khác với tư nhân hóa việc tài trợ giáo dục là lấy học phí.
Trong lịch sử và ở mọi quốc gia, không nhà nước nào có thể độc quyền tài trợ giáo dục và bắt buộc phải cho mở trường tư. Các thầy đồ trong làng xã của ta là trường tư cả, và Quốc tử giám là ngoại lệ và vì vậy phải có thi tuyển. Hệ thống thi tuyển ấy mới đáng trách vì nội dung giáo dục.
Điều tai hại là sự hiều lầm hay nhập nhằng giữa hai chuyện đó: nhà nước, chế độ hay triều đình giữ độc quyền cung cấp giáo dục. Ngày xưa là hệ thống Khổng nho đã làm hẹp tầm nhìn của người dân. Sau này là hệ thống cộng sản với quyết định đóng cửa tất cả các trường tư và cải tạo thầy cô để giáo dục theo một hướng.
Khi chế độ phá sản và không thể tài trợ giáo dục được nữa thì chỉ tư nhân hoá phần tài trợ mà vẫn kiểm soát phần cung cấp nội dung của giáo dục. Vì vậy, nội dung đó bị tụt hậu so với sự tiến hóa của thế giới. Lại còn kiêng kỵ chữ tư nhân hóa nên ngụy biện với chữ "xã hội hóa"!
Chuyện thứ hai là tư nhân hóa theo cấp bậc, từ trên xuống.
Phải tư nhân hoá việc giáo dục bậc chuyên nghiệp, đại học và hậu đại học vì hệ thống đó đào tạo nhân lực có khả năng sản xuất cao nhất và cần loại kiến thức thực tiễn và cập nhật nhất. Và phải tư nhân hóa theo cả hai hướng cung cấp và tài trợ như vừa nói ở trên. Thiểu số thanh thiếu niên lên tới cấp đó phải được học kiến thức thực dụng và tiên tiến, nhưng phải tài trợ lấy và có thể được vì sau hai đến bốn năm học là đã có thể sản xuất và có lợi tức. Nhà nước có thể đóng góp cho việc tài trợ qua học bổng và phiếu học phí tối thiểu, căn cứ trên khả năng của sinh viên và có chương trình tín dụng sinh viên để cho vay tiền đi học.
Ngược lại, mọi thiếu nhi từ năm tuổi trở lên phải được đi học và nếu gia đình không có phương tiện thì hệ thống trường công vẫn còn đó: nhà nước có nghĩa vụ đảm bảo giáo dục trung tiểu học cho MỌI người để ai ai cũng có được những kiến thức cơ bản. Điều ấy có nghĩa là nơi nào, dù hẻo lánh đến đâu, cũng phải có trường tiểu học công lập với trường ốc và giáo cụ tưo8m tất, và trong phạm vi năm bảy cây số phải có trường trung học công lập. Ai mở trường tư và thu học phí thì vẫn có quyền, nhưng đại đa số vẫn có nơi cung cấp giáo dục miễn phí.
Việt Nam làm ngược, hoàn toàn ngược. Một thế hệ (25 nămn) đã qua rồi mà chưa thấy là sai.
Chính quyền thả nổi giáo dục trung tiểu học mà vẫn hạn chế tư nhân hóa cấp đại học vì muốn kiểm soát sinh viên về tư tưởng, ý thức hệ!
Hậu quả là ngân sách giáo dục quốc gia dành đa số kinh phí cho thiểu số đã vào đại học trong khi đại đa số ở dưới không có giáo dục miễn phí. Trẻ em phải lội bộ, đu cầu khỉ hay đi đò cả chục cây số mới đến trường. Nhiều em phải phá ngang.
Đó là về lý luận, có thể kiểm chứng với các nước Đông Á tiên tiến khác và cũng là lý do phê phán hệ thống giáo dục tiểu học của Trung Quốc. Về thực tế thì ta còn có nền văn hóa và pháp chế tham nhũng nữa! Làm một triệu trường trung tiểu học ở khắp nơi thì ăn không nhiều không dễ và không nhanh bằng một dự án bạc triệu.... Mà bề nào thì con em lãnh đạo cũng đã có ngả du học rồi.
Ái ngại!
Chạy nhảy chơi đùa trông rất khôn
Bây giờ tự kỷ ngồi một xó
Miết miết cười cười với ai phôn .
Bố mẹ hay khoe con thông minh
Mở ai phôn ra chơi rất kinh
Ngồi xó ngoan ngoãn chơi cả buổi
Không chạy khắp nhà nghịch linh tinh.
Bố mẹ vừa nhàn vừa thấy hay
Đưa con điện thoại là rảnh tay
Kệ mẹ nó ngồi chơi một xó
Bố mẹ thảnh thơi suốt cả ngày.
Rồi một ngày kia không hiểu sao
Con mình ngày trước khôn biết bao
Chào hỏi chơi đùa vui hiếu động
Giờ cứ ngơ ngáo như thằng "ĐAO".
Chung quy cũng bởi bố mẹ thôi
Vứt con điện thoại kệ nó chơi
Nó giỏi công nghệ - còn mình rảnh
Đến khi nó đụt - muộn mất rồi!
Mr. Kim Ki-hoon kiếm 4 triệu USD/năm, như siêu sao ở Mỹ, phần lớn thu nhập đến từ 150.000 học sinh theo dõi bài giảng trên mạng, thuê 30 người để điều hành 'đế chế dạy học' của mình và một công ty xuất bản sách để phát hành sách dạy học của chính mình.
-----
In Why Online Education Works I wrote:
… the market for teachers will become more like the market for actors, a winner-take-all market with greater inequality and very big payments at the top…. Bigger markets support larger salaries, so the best teachers will earn much more in an online world.
Evidence for just how much some teachers could earn in the online world comes from Amanda Ripley writing in the WSJ about South Korea’s private education market:
Kim Ki-hoon earns $4 million a year in South Korea, where he is known as a rock-star teacher—a combination of words not typically heard in the rest of the world. Mr. Kim has been teaching for over 20 years, all of them in the country’s private, after-school tutoring academies, known as hagwons. Unlike most teachers across the globe, he is paid according to the demand for his skills—and he is in high demand.
…The bulk of Mr. Kim’s earnings come from the 150,000 kids who watch his lectures online each year. (Most are high-school students looking to boost their scores on South Korea’s version of the SAT.) He is a brand name, with all the overhead that such prominence in the market entails. He employs 30 people to help him manage his teaching empire and runs a publishing company to produce his books.
Vì thế không có gì là khó hiểu khi thấy người dân mình cứ rộ lên thán phục mỗi khi có những học sinh Việt Nam thi đỗ các giải Vật lý hay Toán học quốc tế. Họ cho rằng như thế là giỏi và bắt con em mình noi theo những tấm gương đó. Họ đã bị hệ thống truyền thông nhà nước lừa dối bằng những tin tức hư danh, mà không biết rằng phần thi thực hành thì học sinh Việt Nam mình thường rớt từ vòng ngoài (nói một cách dân dã là rớt từ vòng gửi xe).
Nếu nhìn sự việc một cách nghiêm túc và khoa học thì những chuyện như vậy càng nhục nhã thêm. Vì rằng, tại sao người Việt Nam thông minh như vậy mà đất nước vẫn nghèo, vẫn phải đi làm thuê cho người ta? Dân người ta ngu như vậy mà họ lại làm chủ khoa học kỹ thuật và trở thành ông chủ, đất nước thì giàu có văn minh? Vậy thì nguyên nhân là bởi đâu?
Đào tạo con người để họ làm chủ cơ sở vật chất mới là điều tối quan trọng trong sự nghiệp giáo dục, chứ không phải biến họ trở thành nô lệ của những thứ đó. Thực tiễn là cái đích cuối cùng của mọi lý thuyết. Chỉ có vậy thì những lý thuyết kia mới trở nên hữu dụng, mới thực sự phục vụ cuộc sống con người.
Tôn trọng lối tư duy độc lập của con người, hướng họ làm chủ lý thuyết bằng thực tiễn khách quan, đó mới là yếu tố then chốt của công việc cải cách giáo dục ở Việt Nam ta hiện nay.
Cổ nhân ta cũng có câu: “Trăm hay không bằng tay quen” cũng là để nhấn mạnh vấn đề này vậy.
Anh lẻn vào phòng ngủ, thấy vợ đang ngủ trên giường.
Vứt vội quần áo, anh ta chui từ cuối giường xuống dưới chăn…( tuyệt vời ! …)
Xong việc anh bỗng thấy thèm thuốc lá và một cốc bia nên dậy đi xuống bếp.
Ở dưới bếp anh gặp… vợ đang ngồi chờ mình !
– Ơ. Giờ này em vẫn làm gì ở đây ? Tại sao em vẫn chưa ngủ ? Ai ở trong phòng ngủ vậy ?
– À quên, bà ngoại đến chơi đang ngủ trong đấy, tự nhiên bà cảm thấy không được khỏe !
– C…á…a…i….g…g…gì…i…..