Thức ăn và sức khỏe

Không con vật nào ăn như con người; mọi con vật đều có thức ăn được chọn lựa của nó. Nếu bạn đem trâu vào vườn và bỏ chúng đấy, thì chúng sẽ chỉ ăn một loại cỏ đặc biệt. Chúng sẽ không ăn mọi thứ và bất kỳ thứ gì – chúng rất chọn lựa. Chúng có cảm giác nào đó về thức ăn của chúng. Con người đã đánh mất hoàn toàn, đã không còn cảm giác về thức ăn của mình. Con người cứ ăn bất kỳ cái gì. Trong thực tế bạn không thể nào tìm ra được cái gì mà con người không ăn ở đâu đó chỗ này chỗ khác. Tại một số nơi, kiến cũng bị ăn. Tại một số nơi, rắn cũng bị ăn. Tại một số nơi, chó cũng bị ăn. Con người ăn mọi thứ. Con người đơn giản phát điên. Con người không biết cái gì cộng hưởng với thân thể mình và cái gì không. Con người hoàn toàn lẫn lộn. Một cách tự nhiên con người nên là người ăn chay, bởi vì toàn bộ thân thể được tạo nên từ thức ăn thực vật. Ngay cả các nhà khoa học cũng phải thừa nhận sự kiện là toàn bộ cấu trúc thân thể con người chứng tỏ rằng con người không nên là kẻ không chay. Con người tới từ khỉ. Khỉ là kẻ chay – hoàn toàn chay. Nếu Darwin đúng thế thì con người nên là kẻ ăn chay. Bây giờ có cách để đánh giá xem liệu một loài vật nào đó có ăn chay hay không ăn chay: điều đó tùy thuộc vào ruột, chiều dài ruột. Con vật không ăn chay thường có ruột rất nhỏ. Hổ, sư tử - chúng có ruột rất nhỏ, bởi vì thịt là thức ăn đã được tiêu hóa rồi. Không cần bộ ruột dài để tiêu hóa thịt. Công việc tiêu hóa đã được con vật tiến hành rồi – ruột dài không cần. Con người có một bộ ruột dài nhất: điều đó có nghĩa con người là loại ăn chay. Việc tiêu hóa lâu dài là cần thiết, và nhiều chất xơ sẽ có đó phải được tống ra.

Nếu con người không phải là loại không ăn chay và người đó cứ ăn thịt, thì thân thể bị nặng gánh. Tại phương Đông, tất cả các thiền nhân vĩ đại - *Phật, Mahavira – họ đều nhấn mạnh vào sự kiện này, không phải bởi vì bất kỳ khái niệm bất bạo lực nào, điều đó là phụ, nhưng bởi vì nếu bạn thực sự muốn đi sâu vào trong thiền, thì thân thể bạn cần vô trọng lượng, tuôn chảy tự nhiên. Thân thể bạn cần được dỡ bỏ gánh nặng; và thân thể của người không ăn chay thì rất nặng nề.

Hãy quan sát điều xảy ra khi bạn ăn thịt: khi bạn giết con vật thì điều gì xảy ra cho con vật khi nó bị giết? Tất nhiên, chẳng ai muốn bị giết cả. Cuộc sống tự nó kéo dài ra; con vật không sẵn lòng chết. Nếu ai đó giết bạn, thì bạn sẽ chết một cách không sẵn lòng. Nếu con sư tử chồm lên bạn và giết bạn, điều gì sẽ xảy ra cho tâm trí bạn? Cùng điều ấy cũng xảy ra khi bạn giết con sư tử. Đau đớn, sợ hãi, chết chóc, khổ não, lo âu, giận dữ, bạo hành, buồn bã – tất cả những điều này xảy ra cho con vật. Bạo hành, đau đớn, khổ não lan khắp người nó. Toàn bộ thân thể trở thành đầy độc tố, chất độc. Tất cả các tuyến thân thể đều tiết chất độc bởi vì con vật đang chết một cách rất không sẵn lòng. Và thế rồi bạn lại ăn thịt – thịt đó mang tất cả mọi chất độc con vật đã tiết ra. Toàn bộ năng lượng là độc hại, thế rồi những chất độc đó được mang vào thân thể bạn.

Và thịt đó bạn đang ăn đã thuộc vào một thân thể con vật. Nó đã có một mục đích đặc biệt ở đó. Một kiểu tâm thức đặc biệt đã tồn tại trong thân thể con vật này. Bạn đang ở trên một bình diện cao hơn tâm thức con vật đó, và khi bạn ăn thịt con vật đó thì thân thể bạn lại đi xuống theo bình diện thấp hơn, tới bình diện thấp của con vật đó. Thế thì tồn tại một lỗ hổng giữa tâm thức của bạn và thân thể bạn, và sự căng thẳng nảy sinh, và lo âu nảy sinh.

Người ta nên ăn những thứ vốn tự nhiên – tự nhiên cho bạn. Quả, hạt, rau – hãy ăn nhiều thỏa sức. Và cái đẹp là ở chỗ bạn không thể ăn được những thứ này nhiều hơn mức cần thiết. Bất kỳ cái gì là tự nhiên thì bao giờ cũng đem lại cho bạn sự thỏa mãn, bởi vì nó làm no thân thể bạn, làm bão hòa bạn. Bạn cảm thấy mãn nguyện. Nếu điều gì đó không tự nhiên thì chẳng bao giờ cho bạn cảm giác về sự mãn nguyện. Bạn cứ ăn kem mãi: bạn chẳng bao giờ cảm thấy rằng bạn no. Trong thực tế, bạn càng ăn nhiều, thì bạn lại càng cảm thấy thích ăn hơn. Nó không phải là thức ăn. Tâm trí bạn bị chơi xỏ. Bây giờ bạn không ăn theo nhu cầu thân thể, bạn đang ăn chỉ để thưởng thức nó. Cái lưỡi đã trở thành người điều khiển.

Cái lưỡi không nên là người điều khiển. Nó chẳng biết gì về thân thể cả. Cái lưỡi có mục đích nhất định phải hoàn thành: thưởng thức thức ăn. Một cách tự nhiên, cái lưỡi phải đánh giá, đó là điều duy nhất, thức ăn nào dành cho thân thể - cho thân thể tôi – và thức ăn nào không dành cho thân thể tôi. Nó chỉ là người gác cổng; nó không phải là người chủ. Và nếu người gác cổng trở thành người chủ, thế thì mọi sự sẽ lẫn lộn.

Bây giờ các nhà quảng cáo đều biết rõ rằng lưỡi có thể bị lừa, mũi có thể bị lừa. Và chúng không phải là người chủ. Bạn có thể không nhận biết: nhiều nghiên cứu về thức ăn đang tiến hành trên khắp thế giới, và họ nói nếu mũi bạn bị bịt hoàn toàn và mắt bạn bị bịt lại, và thế rồi bạn được trao cho củ hành để ăn, bạn không thể biết được bạn đang ăn gì. Bạn không thể nào biết được hành hay táo nếu mũi bạn bị bịt hoàn toàn bởi vì một nửa việc nếm tới từ mùi vị, do mũi quyết định, và một nửa do lưỡi quyết định – và hai giác quan này đã trở thành kẻ điều khiển. Bây giờ chúng biết: kem có bổ dưỡng hay không cũng chẳng thành vấn đề. Nó có thể mang một mùi vị, nó có thể mang hóa chất nào đó thỏa mãn cho lưỡi nhưng chẳng cần gì cho thân thể cả.

Con người bị lẫn lộn – còn bị lẫn lộn hơn cả trâu nữa. Bạn không thể nào thuyết phục con trâu ăn kem được. Cứ thử mà xem!

Thức ăn tự nhiên… và khi tôi nói ‘tự nhiên’ là tôi ngụ ý rằng cái thân thể bạn cần. Nhu cầu của hổ là khác, nó phải rất bạo hành. Nếu bạn ăn thịt hổ thì bạn sẽ bạo hành, nhưng cái bạo hành của bạn sẽ được diễn đạt ở đâu? Bạn phải sống trong xã hội loài người chứ không trong rừng rậm. Thế thì bạn sẽ phải kìm nén cái bạo hành này. Một cái vòng luẩn quẩn bắt đầu. Khi bạn kìm nén bạo hành, điều gì xảy ra? Khi bạn cảm thấy giận dữ, bạo hành, một năng lượng độc hại nào đó được tiết ra, bởi vì chất độc đó tạo ra tình huống bạn có thể thực sự bạo hành và giết ai đó. Năng lượng này đi vào tay bạn; năng lượng này đi vào răng bạn – đây là hai chỗ từ đó con vật trở nên bạo hành. Con người là một phần của vương quốc loài vật.

Khi bạn giận dữ, thì năng lượng được thoát ra – nó đi tới tay và răng, tới hàm – nhưng bạn đang sống trong xã hội con người và không phải bao giờ giận dữ cũng lợi. Nếu bạn cư xử như con vật, bạn sẽ phải trả giá nhiều về điều đó – mà bạn lại không sẵn sàng trả giá nhiều như thế. Thế thì bạn làm gì? Bạn kìm nén giận dữ trong hàm răng – bạn cứ mỉm cười nụ cười giả dối, và răng bạn cứ tích lũy giận dữ.

Tôi hiếm khi bắt gặp một người với quai hàm tự nhiên. Nó không tự nhiên – bị ngăn cản, cứng nhắc – bởi vì quá nhiền giận dữ có đó. Nếu bạn ấn vào quai hàm ai đó, thì giận dữ có thể thoát ra. Bàn tay trở nên xấu xí. Chúng mất vẻ duyên dáng, chúng mất sự linh động, bởi vì quá nhiều giận dữ bị kìm nén ở đấy. Những người đã làm việc trong xoa bóp sâu, họ đã đi tới biết rằng khi bạn chạm tay một cách sâu sắc, xoa bóp bàn tay, thì người này bắt đầu trở nên giận dữ. Không có lý do. Bạn đang xoa bóp người này và bỗng nhiên người đó bắt đầu cảm thấy cáu bẳn. Nếu bạn ấn vào quai hàm, thì người ta lại trở nên giận dữ. Họ đã mang cơn giận được tích lũy.

Nếu bạn dồn nén vào trong dạ dầy… và mọi người thì đều đã dồn nén nhiều loại xúc động: về tình yêu, về dục, về giận dữ, về buồn bã, về khóc than – thậm chí cả tiếng cười. Bạn không thể cười khanh khách đến vỡ bụng được. Điều đó có vẻ bất lịch sự, có vẻ thô tục – thế thì bạn là người không có văn hóa. Bạn phải dồn nén mọi thứ. Bởi vì việc dồn nén này, bạn không thể nào thở sâu được, bạn phải thở nông. Nếu bạn thở sâu thế thì những vết thương của việc dồn nén đó, chúng sẽ xả ra năng lượng của chúng. Bạn sợ. Mọi người đề sợ đi vào trong dạ dầy. Mọi đứa trẻ, khi được sinh ra, đều thở qua bụng. Hãy nhìn một đứa trẻ ngủ: bụng nó phập phồng – ngực chẳng bao giờ thế. Không đứa trẻ nào thở từ ngực cả; chúng thở từ bụng. Bây giờ chúng hoàn toàn tự do, chẳng cái gì bị kìm nén cả. Dạ dầy của chúng trống rỗng, và cái trống rỗng đó có cái đẹp trong thân thể. Một khi dạ dầy có quá nhiều điều dồn nén trong nó, thì thân thể bị chia làm 2 phần, phần thấp hơn và phần cao hơn. Thế thì bạn không là một; bạn là hai. Phần thấp hơn là phần bị bỏ đi. Tính thống nhất bị mất; nhị nguyên đã đi vào trong con người bạn. Bây giờ bạn không thể nào đẹp được nữa, bạn không thể nào duyên dáng được nữa. Bạn đang mang hai thân thể thay vì một – và bao giờ cũng còn lại một lỗ hổng giữa hai thân này. Bạn không thể nào bước đi đẹp đẽ được. Dẫu sao thì bạn vẫn phải mang chân mình. Trong thực tế, nếu thân thể là một, thì chân bạn sẽ mang bạn đi. Nếu thân thể bị chia làm hai thì bạn phải mang chân mình đi.

Đây tất cả đều là cách thức khổ hạnh: nhịn ăn, ăn uống tự nhiên; thở nhịp điệu, sâu; bài tập yoga; sống cuộc sống ngày càng tự nhiên, linh động, mềm mỏng hơn; tạo ra ngày càng ít thái độ kìm nén; cho phép thân thể có tiếng nói riêng của nó; tuân theo trí huệ của thân thể…

Bạn có biết sự kiện quan trọng mênh mông này về lịch sử Ấn Độ không? Ấn Độ chưa bao giờ tấn công bất kỳ nước nào trong toàn bộ lịch sử 10.000 năm của nó. Chưa bao giờ - không một hành động xâm lăng nào.Làm sao điều đó lại có thể được? Tại sao? Cùng nhân loại đó tồn tại ở đây như tồn tại mọi nơi khác. Nhưng chính là một loại thân thể khác đã tạo ra tâm trí khác.

Có lần tôi sống trong một ngôi nhà mà hàng xóm là một người điên, người rất quan tâm tới báo chí. Người đó ngày nào cũng tới để thu lượm tất cả các báo chí từ tôi. Nếu đôi khi người đó ốm hay tôi không có nhà, thế thì người đó sẽ tới muộn về sau. Có lần chuyện xảy ra, tôi vắng nhà mất 10 ngày. Và khi tôi quay về thì người đó lại tới để thu thập tất cả các báo chí. Tôi nói với người đó: “Nhưng bây giờ tất cả báo đều cũ cả rồi – cũ mất 10 ngày.”

Người đó nói: “Có vấn đề gì đâu? Đấy toàn là rác rưởi cả! Chỉ có ngày tháng thay đổi mà thôi.”

Đấy phải là một khoảnh khắc rất lành mạnh trong cuộc đời người điên đó. Vâng, có những khoảnh khắc điên loạn trong cuộc sống của cái gọi là người lành mạnh, và ngược lại. Người đó đang nói ra chân lý, nói rằng: “Đấy cũng là điều vô nghĩa cũ mèng. Có vấn đề gì đâu? Tôi có thời gian, và tôi vẫn phải bận bịu.”

Tôi hỏi người đó: “Ông đã làm gì trong 10 ngày qua?” Người đó nói: “Tôi đọc báo cũ – đọc đi đọc lại chúng.”

Bây giờ thậm chí các nhà khoa học cũng đồng ý với điều này, rằng khi bạn giết con vật, thì từ nỗi sợ nó sẽ tiết ra mọi loại chất độc. Cái chết là không dễ dàng. Khi bạn giết một con vật, thì từ nỗi sợ một sự run rẩy lớn phát sinh bên trong. Con vật muốn tồn tại: tất cả mọi loại chất độc bị tiết ra.

Hãy tránh bất kỳ cái gì bị nhiễm độc trên bình diện vật lý, hãy tránh bất kỳ cái gì bị nhiễm độc trên bình diện tinh thần. Và trên bình diện tinh thần mọi điều con phức tạp hơn. Nếu bạn nghĩ bạn là người Hindu, thì bạn bị nhiễm độc rồi; nếu bạn nghĩ bạn là người Hồi giáo, thì bạn đã bị nhiễm độc rồi. Nếu bạn nghĩ bạn là người Công giáo, người Jaina, Phật tử, thì bạn đã bị nhiễm độc rồi. Và thì bạn đã bị nhiễm độc từ từ - chậm đến mức bạn trở nên hài hòa với nó. Bạn thành nghiện nó. Bạn đã được nuông chiều từ ngay ngày đầu tiên; từ bầu vú mẹ, bạn đã bị nhiễm độc rồi. Mọi loại huấn luyện đều là chất độc. Nghĩ bản thân mình là người Hindu là nghĩ bản thân mình đối lập với nhân loại. Nghĩ mình là người Đức, người Trung Quốc, là nghĩ bản thân mình đối lập với nhân loại; là nghĩ dưới dạng thù hằn, không thân thiện.

Hãy nghĩ bản thân mình chỉ là con người. Nếu bạn có bất kỳ thông minh nào, hãy nghĩ về bản thân mình như một con người đơn giản. Và khi thông minh của bạn phát triển thêm chút ít nữa thì thậm chí bạn còn vứt bỏ luôn cả cái tính từ ‘người’ đi. Bạn sẽ nghĩ bản thân mình chỉ như sự hiện hữu. Và sự hiện hữu này bao hàm tất cả - cây cối và núi non và dòng sông và các vì sao và chim chóc và con vật.

Họ đã thấy rằng nếu trẻ nhỏ được bỏ lại một mình với thức ăn, chúng sẽ chỉ ăn cái cần cho thân thể chúng; và họ đã ngạc nhiên. Nhiều phát kiến tâm lý bây giờ đã có sẵn; chúng đơn giản đáng ngạc nhiên. Nếu đứa trẻ đó đang chịu một bệnh nào đó, và nếu táo là tốt cho bệnh đó, đứa trẻ sẽ chọn táo. Tất cả các thức ăn khác có đấy nhưng đứa trẻ này sẽ chỉ đi tới táo.

Đó là điều mọi con vật đều làm; chỉ con người mới quên mất ngôn ngữ đó. Bạn đem tới một con trâu và để nó trong vườn. Cả khu vườn có đó – tất cả cây cỏ đều sẵn có; nó chẳng bận tâm. Hoa và cây có thể vẫy mời nhưng nó sẽ chẳng bận tâm tới chúng. Nó sẽ đi tới bãi cỏ, cái lôi kéo nó, và nó sẽ chỉ chọn loại cỏ nào đó là nhu cầu của nó. Bạn không thể đánh lừa con trâu được; bạn chỉ có thể đánh lừa được con người thôi.

Vài nhà khoa học đã làm việc trên vấn đề này và họ đã phát hiện ra một hiện tượng rất hay: trẻ nhỏ ăn bất kỳ khi nào chúng cảm thấy đói, chúng ngủ bất kỳ khi nào chúng cảm thấy giấc ngủ tới – chúng lắng nghe thân thể mình. Nhưng bố mẹ lại quấy rối chúng, họ cứ ép buộc: bây giờ là giờ ăn tối, hay giờ ăn trưa, hay thế này hay thế nọ, hay giờ đi ngủ - làm đi! Họ không cho phép thân thể chúng. Cho nên một nhà thực nghiệm đã thử để trẻ con theo ý chúng. Người đó làm việc với 25 đứa trẻ. Chúng không bị bắt buộc khi nào phải đi ngủ, chúng không bị bắt buộc khi nào phải dậy. Chúng không bị bắt buộc chút nào trong 6 tháng. Và một hiểu biết rất sâu sắc đã tới.

Chúng ngủ ngon. Chúng có ít giấc mơ hơn – không ác mộng, bởi vì ác mộng tới thông qua bố mẹ người bắt buộc chúng. Chúng ăn ngon, nhưng không bao giờ quá nhiều – không bao giờ ít hơn sự cần thiết, không bao giờ nhiều hơn sự cần thiết. Chúng hưởng thú việc ăn và đôi khi chúng sẽ không ăn chút nào. Khi thân thể không cảm thấy khỏe chúng sẽ không ăn, và chúng không bao giờ bị ốm bởi vì việc ăn. Và một điều nữa mà không ai đã từng bị hoài nghi, lại đi tới được hiểu ra, và đó là điều huyền bí. Chỉ Sosan mới có thể hiểu, hay Lão Tử hay Trang Tử, bởi vì họ là những bậc thầy về Đạo. Đây là một khám phá như vậy: họ đã đi tới hiểu ra rằng nếu đứa trẻ bị ốm, thế thì nó sẽ không ăn những thức ăn đặc biệt. Thế rồi họ cố gắng hiểu tại sao nó lại không ăn những thức ăn đó. Các thức ăn này được phân tích và người ta tìm thấy rằng với bệnh đó, những thức ăn này là nguy hiểm. Làm sao đứa trẻ quyết định được? Chỉ là thân thể.

Và khi đứa trẻ lớn lên, bất kỳ thứ gì cần cho sự phát triển của nó thì nó sẽ ăn nhiều thứ ấy. Thế rồi họ phân tích và họ thấy rằng những chất đó là có ích. Và thức ăn này sẽ thay đổi, bởi vì nhu cầu đã thay đổi. Hôm nay đứa trẻ ăn cái gì đó và cũng đứa trẻ đó ngày hôm sau sẽ không ăn cái đó. Và các nhà khoa học cảm thấy rằng có trí huệ-thân thể.

Việc nhịn ăn giúp cho sự sảng khoái của thân thể thế nào?

Bất kỳ khi nào bạn đang nhịn ăn thân thể không làm việc tiêu hóa nữa. Trong thời kỳ đó thân thể có thể làm việc bằng cách vứt bỏ các tế bào chết, các độc tố. Cũng như một hôm, chủ nhật hay thứ bảy, bạn đang trong ngày nghỉ và bạn về nhà và bạn lau chùi nhà cả ngày. Khi thân thể không có gì để tiêu hóa, bạn không ăn gì cả, thân thể bắt đầu tự dọn dẹp mình. Một tiến trình bắt đầu một cách tự phát và thân thể bắt đầu vứt đi tất cả những gì không cần thiết, cái giống như tải trọng. Nhịn ăn là phương pháp làm thuần khiết. Đôi khi việc nhịn ăn là hay – không làm gì cả, không ăn, chỉ nghỉ. Hãy uống thật nhiều chất lỏng và chỉ nghỉ, và thân thể sẽ được tẩy rửa.

Đôi khi, nếu bạn cảm thấy rằng việc nhịn ăn lâu hơn là cần thiết, bạn cũng có thể thực hiện việc nhịn ăn lâu hơn – nhưng hãy ở sâu trong tình yêu với thân thể. Và nếu bạn cảm thấy việc nhịn ăn có hại cho thân thể theo bất kỳ cách nào, hãy dừng việc đó lại. Nếu nhịn ăn giúp ích cho thân thể, bạn sẽ cảm thấy nhiều năng lượng hơn bạn sẽ cảm thấy sống động hơn; bạn sẽ cảm thấy sảng khoái hơn, đầy sinh khí hơn. Điều này nên là tiêu chuẩn: nếu bạn bắt đầu cảm thấy rằng bạn đang trở nên yếu hơn, nếu bạn bắt đầu cảm thấy rằng một sự run rẩy tinh tế đang tới trong thân thể, thế thì hãy nhận biết – bây giờ sự việc không còn là làm thuần khiết nữa, nó đã trở thành hủy hoại. Hãy dừng nó lại.

Đôi khi con vật nhịn ăn. Đôi khi bạn có thể đã quan sát con chó của mình nhịn ăn: bạn đặt thức ăn xuống mà nó không ăn. Nhưng nó không phải là người Jaina, nó không phải là người tin vào nhịn ăn; nó không cảm thấy thích ăn. Đấy không phải là vấn đề nguyên tắc, đấy không phải là triết lý. Nó đang ốm, toàn thể bản thể nó chống lại việc ăn – thay vì ăn, nó sẽ nôn ra. Nó sẽ đi và ăn cỏ và nôn ra. Nó muốn làm nhẹ mình, dạ dầy nó không trong hoàn cảnh sẵn sàng tiêu hóa thêm nữa. Nhưng nó không phải là kẻ nhịn ăn. Điều đó là tự nhiên.

Cho nên, nếu đôi khi bạn cảm thấy rằng việc nhịn ăn tới một cách tự nhiên – không phải như luật, không như nguyên tắc, không như triết lý phải theo, không như kỷ luật bị áp đặt, mà là từ cảm giác tự nhiên của bạn với nó – tốt. Thế nữa, bao giờ cũng hãy nhớ rằng việc nhịn ăn là để phục vụ cho thích ăn, để cho bạn có thể ăn lại ngon hơn. Mục đích của việc nhịn ăn là như phương tiện, không bao giờ như cứu cánh; và điều đó lại hiếm khi xảy ra, họa hoằn lắm. Và nếu bạn hoàn toàn nhận biết trong khi bạn ăn, và hưởng thú nó, bạn sẽ không bao giờ ăn quá nhiều.

Và hãy nhớ, thân thể là ngôi đền của bạn, thân thể là món quà thiêng liêng. Nó tinh tế thế và nó tuyệt vời thế và nó kỳ diệu thế - giết chết nó là vô ơn với Thượng đế. Thượng đế trao cho bạn đôi mắt và Thượng đế làm thế giới phiêu diêu này với nhiều mầu sắc thế, và ngài đã cho bạn đôi mắt. Hãy để có mối giao cảm lớn giữa mắt và mầu sắc của thế giới… Mọi thứ đều trong sự hài hòa mênh mông. Đừng phá vỡ sự hài hòa này.

Cái gọi là các mahatma này chỉ là vị kỷ, là cách tốt nhất để cảm thấy rằng bạn vĩ đại là chống lại thân thể. Trẻ con làm điều đó. Trẻ con cảm thấy rằng việc buồn ỉa đang tới; nó kìm điều đó lại, nó cảm thấy mạnh mẽ bởi vì nó cảm thấy ý chí của mình: nó sẽ không nhường thân thể. Bọng đái nó căng đầy và nó kìm lại. Nó muốn chứng tỏ cho thân thể: “Ta không phải là kẻ hầu của mi, ta là chủ mi.” Nhưng đây là những thói quen hủy hoại.

George Bernard Shaw đã nói rằng chỉ có một quy tắc vàng, rằng không có quy tắc vàng nào cả - không thể có được, bởi vì mỗi cá nhân đều duy nhất đến mức không ai có thể quy định được. Cho nên tôi đơn giản cho bạn một khả năng phán đoán… Và khả năng phán đoán của tôi cũng không phải là nguyên tắc, không phải là luật; cách tiếp cận của tôi là của nhận biết, bởi vì hôm nay bạn có thể cần nhiều thức ăn và ngày mai bạn có thể không cần nhiều thức ăn đó. Đấy không chỉ là vấn đề về bạn khác người khác – mọi ngày trong cuộc sống của bạn đều khác với mọi ngày khác. Cả ngày bạn đã nghỉ, bạn có thể không cần nhiều thức ăn. Cả ngày bạn đã làm việc trong vườn đào hố, bạn có thể cần nhiều thức ăn. Người ta nên tỉnh táo và người ta nên có khả năng lắng nghe đều thân thể đang nói. Hãy đi theo thân thể.

Thân thể không phải là chủ mà thân thể cũng không phải là nô lệ; thân thể là người bạn của bạn – hãy thân thiện với thân thể của mình. Người cứ ăn quá nhiều và người cứ ăn kiêng cả hai đều trong cùng một bẫy. Cả hai đều điếc; họ không lắng nghe điều thân thể đang nói…

Hãy ăn vì niềm vui của việc ăn; thế thì bạn là người, con người, một sinh linh cao hơn. Hãy yêu lấy niềm vui của tình yêu; thế thì bạn là người, là sinh linh cao hơn. Hãy lắng nghe niềm vui của việc lắng nghe và bạn sẽ thoát khỏi sự hạn chế của bản năng.
Osho
Tags: health

2 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc