Cẩn trọng khi đưa tablet vào trường học
shared from Giang Le.
-----
Nhân đọc tin này (Mỗi học sinh tiểu học phải sắm một máy tính bảng!) xin chia sẻ kinh nghiệm đưa máy tính bảng (tablet) vào giảng dạy tại một trường tiểu học nhỏ ở bang Queensland (Úc) mà các con tôi đang theo học.
Theo tôi biết các trường tiểu học (vỡ lòng đến lớp 6/7) trước đây không cho học sinh sử dụng tablet, chỉ đến khi lên trung học (lớp 7 đến lớp 12) tablet mới được sử dụng trong lớp học (nhưng chủ yếu chỉ ở các trường tư). Các trường và giáo viên tiểu học cho rằng học sinh nhỏ tuổi cần phải được tiếp xúc trực tiếp với thầy cô, bạn bè, sách vở trong những năm đầu đi học. Mà tablet/máy tính/các phương tiện nghe nhìn điện tử cản trở điều này và còn có một số tác hại khác. Ngoài ra chi phí mua tablet cũng là gánh nặng, nhất là với các gia đình đông con.
Cách đây 3 năm hệ thống trường Catholic của bang Queensland quyết định thí điểm đưa tablet vào lớp học ở năm cuối cấp bậc tiểu học. Họ cho rằng ở độ tuổi này học sinh đã đủ lớn để có thể phân biệt thế giới thực với thế giới ảo và các em cần được trang bị một số kỹ năng sử dụng tablet để chuẩn bị cho high school. Việc sử dụng tablet trong lớp cũng khá hạn chế, học sinh chỉ sử dụng một số apps trong list đã được duyệt trước (search, presentation, movie making, arts...) chứ tablet hoàn toàn không phải để thay thế cho sách vở và các môn học truyền thống.
Từ cuối năm lớp 5 (năm lớp 6 học sinh bắt đầu được sử dụng tablet) nhà trường tổ chức một buổi information session cho phụ huynh về việc đưa tablet vào giảng dạy. Họ nói rõ mục đích của việc này là chuẩn bị một số kỹ năng cho các cháu chứ không phải để thay thế lớp học truyền thống (họ phải trấn an nhiều phụ huynh "bảo thủ" không muốn con mình làm "chuột bạch" cho một phương pháp giảng dạy mới). Nhưng điều quan trọng nhất là nhà trường giải thích chi tiết cách thức họ và phụ huynh sẽ cùng nhau giám sát việc học sinh sử dụng table như thế nào.
Nguyên tắc căn bản là tablet chỉ được sử dụng cho việc học, không được cài games và các apps khác ngoài list đã được duyệt trước. Tất cả các hình thức social networks (Facebook, Snapchat, Whatsapp...) đều bị cấm. Mỗi học sinh được cấp một email theo domain của trường và email này chỉ được sử dụng cho mục đích trao đổi học tập với giáo viên và giữa các học sinh với nhau, các cháu không được sử dụng email cho mục đích cá nhân. Mỗi tablet có một PIN code riêng, giáo viên chủ nhiệm và phụ huynh biết để có thể access vào kiểm tra bất kỳ lúc nào. Hệ thống mạng ở trường được cài content filter/firewall để ngăn không cho học sinh truy cập các nội dung/hình ảnh không tốt.
Nhà trường đưa ra 3 phương án trang bị tablet, bắt buộc phải là iPad để thống nhất apps và chất lượng/cấu hình. Phương án thứ nhất là gia đình nào có điều kiện thì tự mua (400-800 AUD), nhưng gia đình phải quán triệt đó là tablet dành riêng cho việc học ở trường nên không được sử dụng cho các mục đích giải trí khác ở nhà. Phương án thứ hai là học sinh được cho mượn table của trường trong năm học đó nhưng phải đóng bảo hiểm (khoảng 150 AUD/năm). Các cháu được sử dụng trong 1 năm và được đem về nhà nhưng cuối năm phải trả lại. Phương án ba, dành cho những gia đình thực sự khó khăn, cũng là cho mượn một năm nhưng nhà trường sẽ liên hệ với các tổ chức từ thiện để họ giúp đóng tiền bảo hiểm.
Theo dõi cháu lớn nhà tôi sử dụng tablet trong hơn nửa năm qua nhìn chung tôi thấy tương đối ổn. Cháu khá responsible trong việc lướt web và email. Đã biết sử dụng các apps cần cho việc học hành (dictionary, presentation...), đặc biệt các apps liên quan đến creativity rất có ích. Thời gian sử dụng tablet cũng vừa phải, dù có lúc vẫn lén đem vào giường trùm chăn đọc sách. Tôi nghĩ việc đưa tablet vào trường học là cần thiết nhưng phải hết sức cẩn trọng, cả về phía gia đình lẫn nhà trường, và không nên cho các cháu quá nhỏ.
Ví dụ, mỗi phòng học dùng chung ngoài cái bộ màn hình tương tác đắt nhất (469 triệu đồng) thì còn camera quan sát lớp học được tính 36 triệu đồng (chắc camera loại đặc biệt); hệ thống âm thanh gồm amply, loa, micro giá 25 triệu đồng...
Chơi sang kiểu này Tây thua xa.
Hay ví dụ, để triển khai chương trình thì phải đào tạo. Nhưng chi phí đào tạo lạ lắm kia. Hiệu trưởng sẽ được đào tạo trong 4 tuần ở Nhật hay Hàn Quốc, tốn 250 triệu/người. Tôi mà làm hiệu trưởng nghe vậy chắc sẽ mong đề án được thông qua sớm.
Ngược lại, làm hiệu phó hay giáo viên trực tiếp giảng dạy các môn thì bồi dưỡng tại chỗ, 1 tuần thôi. Riêng giáo viên tiếng Anh (chắc sẽ được học ở lớp đặc biệt) sẽ được đào tạo trong 3 tháng, chi phí lên đến 55 triệu đồng/người!".
Tuy vậy nên nhớ chương trình của họ ngon lành hơn nhiều: máy tính bảng là loại iPad chứ không phải đồ rẻ tiền; biên soạn chương trình giáo khoa là NXB Pearson nổi tiếng; trị giá chương trình đến 1 tỷ đô-la trong đó một nửa dành cho Apple và Pearson, một nửa dành cho việc nâng cấp hạ tầng Wifi... Thế mà họ vẫn ngưng.
Chương trình đã giải ngân được 61 triệu đô-la; đã trao iPad cho học sinh ở 58 trường. Thế mà họ vẫn ngưng.
Lý do rất đơn giản: thanh tra quy trình đấu thầu cho thấy điều kiện gọi thầu được biên soạn sao cho có lợi cho sản phẩm của Apple và Pearson hơn là xuất phát từ nhu cầu của học khu; các quan chức giáo dục cũng bị phát hiện là liên lạc thường xuyên với Apple và Pearson, một tình huống tạo ra XUNG ĐỘT LỢI ÍCH mặc dù chưa ai vi phạm gì quy tắc đạo đức cả.
Một thuật ngữ cần lưu ý trong trang wiki này là "body corporate" để chỉ một pháp nhân thường được bầu ra bằng phổ thông đầu phiếu của những người có chung quyền lợi/nghĩa vụ (ở đây là các trường và cộng đồng dân cư). Về mặt pháp luật body corporate không chịu sự chỉ đạo của bất kỳ cơ quan hành chính nào mà chỉ chịu trách nhiệm trước những người bầu ra mình (dù funding trong trường hợp school district do tiểu bang cấp).
Hệ thống giáo dục Mỹ/Úc phân cấp rất sâu, school district có tự chủ trong nhiều mặt, vd trong việc quyết định đưa tablet vào trường học như trong trường hợp này, miễn là họ thu xếp đủ funding. Hệ thống giáo dục của VN có hierarchy bộ/sở/phòng GD rất chặt chẽ, có lẽ theo mô hình Pháp.
Rất thú vị là The Economist tuần này có một bài về cải cách giáo dục của Pháp, đang bỏ dần cách chấm điểm ngặt nghèo trước đây để khuyến khích sáng tạo:
"Last year the education ministry reported on an experiment in middle schools, in which marks out of 20 were abandoned in favour of comments, or vague letter grades. .... by creating less stress over failure, the report found, pupils were encouraged to take risks and participate in class, and often became more confident."
[img]https://fbcdn-sphotos-h-a.akamaihd.net/hphotos-ak-xfp1/v/t1.0-9/q83/p526x296/10609560_10203699505239585_6137912984705840803_n.jpg?oh=abb47e67108af06eff6cd0522b81eae8&oe=545F5307&__gda__=1417159668_7fff6481dc151f8287f88a6e2d7e7340[/img]
- Làm sao con khóc?
- Bụt ơi tội nghiệp con quá, con muốn giúp trẻ em thông tuệ hơn mà bị chửi mắng mấy ngày nay thậm tệ... Hu hu hu.
- Thông tuệ bằng cách nào mà dễ vậy?
- Phụ huynh chỉ việc mua một cái máy tính này cho con là xong...
Bụt im lặng vài giây rồi lại cũng bật khóc.
- Làm sao Bụt khóc?
- Con làm ta chợt nhớ một câu chuyện ngày còn trẻ ta đi ra chợ thì gặp một gã bán hàng trông tử tế như con. Gã gọi ta lại hỏi có muốn chim to gấp 3 lần không? Ta tế nhị nhìn quanh gật đầu rồi dốc hết túi tiền, hắn đưa ta một cái hộp nói về nhà mới được mở. Ta về mở ra bên trong có độc một chiếc kính lúp to... Hu hu hu.