Làm giàu không đợi tuổi
shared from Alpha Books.
Nếu bạn không dạy con kiến thức về tiền bạc, con bạn sẽ phải học nó với giá rất đắt từ trường đời.
“Trẻ em Pháp từ khi lên ba, bốn tuổi đã bắt đầu học quản lý tài chính gia đình.
Trẻ em Nhật Bản ngoài giờ lên lớp đều phải tham gia những hoạt động lao động kiếm tiền ở ngoài trường học và luôn kiên trì với nguyên tắc “Ngoài ánh sáng và không khí là do thiên nhiên ban tặng ra, tất cả những thứ khác mà chúng ta có được đều phải thông qua lao động”
Trẻ em Mỹ từ năm lên 3 đã bắt đầu thực hiện “Kế hoạch hạnh phúc của đời người – giáo dục học cách làm giàu”
Còn các chuyên gia giáo dục chỉ số FQ (Financial Quotient) của Do Thái thì luôn nhắc nhở con em họ rằng “Nếu con thích chơi, thì phải kiếm được nhiều tiền, đợi sau khi kiếm được nhiều tiền, con có thể chơi lâu hơn”
Tại Anh các trường học hàng năm đều tổ chức “Bán đấu giá hàng tạp hóa” khuyến khích các em học sinh đem những món đồ không còn sử dụng ra bán đấu giá đồng thời tự bỏ tiền ra mua những đồ mà các em cần (đồng phục không mặc vừa, sách cũ, văn phòng phẩm…)
Hãy thử nghĩ, một người từ lúc lên 5 tuổi đã được dạy cách làm giầu, một người khác đến năm 20 tuổi thậm chí muộn hơn mới bắt đầu học những kiến thức trên, như vậy khoảng cách chênh lệch cũng đã là 15 năm.
Trong khi tại Việt Nam, việc giáo dục chỉ số FQ vẫn chưa có giáo trình cụ thể, chủ yếu dựa vào hình thức giáo dục gia đình nhằm từ tích lũy năng lực làm giàu. Nếu chúng ta bỏ qua cơ hội này, sẽ rất khó để bù đắp...
Cách chế biến thịt bò ăn dặm cực ngon cho bé
Tags: parenting
– Thế thì cụ phải bán đến hàng triệu con chim rồi nhỉ?
– Ồ không, tôi chỉ bán có một con thôi, nhưng hàng triệu lần.
– !!!
-----
Mấy nhận xét về đặc tính chung của người Việt Nam ở trong bài của anh không sai. Nhưng cái sai là ở chỗ coi sự "phát triển" và việc "làm giàu" là một việc PHẢI làm, một loại giá trị cao quý phải theo đuổi.
NOPE. Người Việt Nam là người Việt Nam, sao lại muốn biến họ thành người Nhật, người Mỹ, người Do Thái? Giống như trong tự nhiên có nhiều loài khác nhau, có voi và có chuột, có chim và có cá, có cây thân mộc và cây thân thảo. Loài Việt Nam giống như cỏ vậy, kiểu gì cũng sống được, sinh sản rất nhanh, sống rất dai và rất khó bị tiêu diệt. Nhưng trong khi họ đang tận hưởng đời sống của loài cỏ thì có người lại bảo không, các anh cần phải mọc cao, thẳng, vững vàng như cây thông. Điên à? Tôi đang sống kiểu cỏ vui mà.
Thử nhìn lại những thể loại cỏ-tỏ-ra-mình-là-thông: chúng mới méo mó, bệnh hoạn, đầy tính phá hoại làm sao. Giống như việc biến đổi gen vậy, anh nghĩ là anh thắng tự nhiên trong khi tự nhiên nó tát vào mặt anh bôm bốp.
Thế rồi anh nói, nhưng con người không phải con vật hay cây cối, nó biết suy nghĩ và tự quyết định. OK. Thế thì nó tự quyết định là "vui thú tuổi già", "sum vầy con cháu" đấy, sao anh ức chế làm chi? Hay anh coi thường sự tự quyết định và niềm vui của nó? Hay anh nghĩ chỉ có cái hệ giá trị và mục tiêu làm giàu của anh mới là đúng đắn? Anh có biết anh chỉ là một con robot được lập trình hệ tư tưởng Tây Phương và đã bị gieo vô đầu nỗi ám ảnh mang tên "phát triển"? Với mức nhận thức ấy mà anh nói người ta "nền tảng triết học yếu lại không chuẩn", anh không thấy ngượng mồm hay sao?
"Đường tới địa ngục được trải bởi các ý định tốt." (The road to hell is paved with good intentions.) Tôi biết anh có ý tốt, nhưng thôi, xin cảm ơn.
---
1. Hoàn toàn đồng ý với quan điểm của chị (anh) về "mưu cầu hạnh phúc của mỗi người".
Tuy nhiên, nên chăng chị (anh) phát biểu ý kiến của cá nhân mình bằng 1 cách hoàn toàn cá nhân. Đừng gộp chung ý kiến cá nhân với ý kiến của "Người Việt Nam".
Nhưng tôi phải chấp nhận một thực tế buồn là quá nhiều người Việt suy nghĩ y như vậy: cái gì mà cỏ và sinh sản nhanh, khó bị tiêu diệt. Điều này phản ánh suy nghĩ của một tập thể: hài lòng với vị thế thấp, tự hào (hay tận hưởng) những thứ được cho là lợi thế không giống ai (cái gì mà kiểu gì cũng sống được, đã thế còn đẻ nhiều và sống dai???).
Cái tập thể mà chị (anh) đại diện ấy, nó là 1 minh chứng rõ nét cho sự đa dạng của giống loài: các người thật khác biệt, đếch giống ai.
2. Tôi nhận thấy rằng không nên so sánh con người với cây cỏ này kia. Nhưng xét về khía cạnh nhân trắc học trong không gian 3 chiều (mà tôi là chuyên gia), tôi không ngạc nhiên khi nhận thấy tinh thần cầu tiến, học hỏi của chị (anh) luôn gặp phải những khó khăn ngay từ những bước đầu tiên.
Trước khi cố thử tự thay đổi để vươn lên, để khác biệt, với vị thế thấp là cỏ mà chị (anh) luôn nghĩ về cái thứ gọi là tự nhiên sẽ tát mình bôm bốp. Cụm từ: "Không chịu phát triển" là hoàn hảo nhất trong trường hợp này.
3. Nói thêm 1 chút về ác cảm của chị (anh) với "phát triển" và "làm giàu". Về cơ bản, tôi không nghĩ 2 tiêu chí trên là của 1 dân tộc nào đó. Việt nam cũng có đấy thôi nhưng đương nhiên những người có cùng tư tưởng như chị (anh) không hề tôn trọng.
Tôi hiểu và thông cảm là những người vị thế thấp luôn ghét người giàu và phát triển. Có lẽ cách tốt nhất và dễ nhất trong trường hợp này chính là "cướp của nhà giàu, chia cho nhà nghèo". Suy nghĩ để vươn lên và tự làm giàu bao giờ cũng khó quá mà.
Cuối cùng, như thường lệ, tôi cũng xin tặng 1 câu danh ngôn:"Vestis virum reddit - Quintilianus". Tôi biết chị (anh) thích vị thế thấp của mình, kệ thôi.
Dựa vào những kiến thức kinh điển về thể chế, phát triển và lịch sử, hai ông đưa ra những kiến giải, tại sao các quốc gia phát triển khác nhau, một số thành công, một số thất bại, một số lại đứng im.
Một ví dụ hoàn hảo về thành phố Nogales ở tiểu bang Arizona (Hoa Kỳ). Nogales được chia làm hai bởi một hàng rào, phía bắc thuộc Hoa Kỳ, phía nam thuộc Mexico.
Phía bên Mỹ thu nhập đầu người, tuổi thọ cao hơn, ít tội phạm, khó tham nhũng, giao thông, y tế, giáo dục đều tốt hơn, bầu cử dân chủ hơn. Trong khi phía do Mexico quản lý có một hình ảnh hoàn toàn trái ngược.
Được biết dân hai bên giống hệt nhau, vùng địa lý, khí hậu cũng vậy, đất sinh sống hay môi trường tự nhiên y chang.
Không thể nói dân Nogales lười biếng, nghĩ ngắn, không có nền tảng triết học hay áp đặt. Giống hệt nhau nhưng một bên thành đạt, một bên thất bại. Thể chế kinh tế và chính trị của Hoa Kỳ và Mexico khác nhau nên kết cục khác nhau."
"Và vĩ thanh...
Chẳng ai thích bị coi là người bình thường, không nổi trội. Bất kỳ dân tộc nào trên thế giới đều thế. Tệ hại hơn nếu lôi toàn khuyết điểm để nói về dân tộc đó dù một số điều khá đúng.
...Chính sách tốt thì nông dân xứ ta không lười mà vượt khó, thắng thù, tiến xa như hạt gạo xứ Việt đã cứu đói dân tộc này và hội nhập từ thế kỷ trước."