Buôn người: Câu chuyện Cuba
dưới đây không phải về buôn lậu xì gà Cuba mà là câu chuyện không thể tin được về buôn lậu các cầu thủ bóng chày nhà nghề nước này.
lương trung bình ở Cuba là 20usd/tháng, và nếu sang Mỹ làm việc tương tự có thể kiếm được gấp 50 lần số đó, nhưng một ngôi sao bóng chày Cuba (cũng kiếm được 20usd/tháng) khi sang Mỹ thu nhập có thể cao gấp 10.000 lần số đó -> vì vậy có thị trường đưa lậu cầu thủ từ nước này sang Mỹ.
Yasiel Puig, hiện giờ là ngôi sao ở đội Los Angeles Dodgers, được đưa lậu ra khỏi Cuba năm 2012, bằng một phi vụ do nhóm doanh nhân/tư bản Miami thực hiện (Suarez đại diện), đi bằng thuyền từ Cuba đến câu cá gần Cancun, Mexico, sau đó vào Mỹ ở Brownsville, Texas, ngày 3 tháng 7 năm đó, phi vụ thành công (sau 4 lần trước thất bại, có lần bị lực lượng phòng vệ Mỹ gửi trả lại, mà một chiến sĩ còn xin chữ ký...), và nhóm tư bản Miami này được gần 6% trên hợp đồng 7 năm trị giá 42 triệu usd của cầu thủ này (tính ra là 2,5 triệu usd, quá cao so với đưa lậu một người bình thường chỉ có giá 10.000 usd). Đây cũng không phải trường hợp duy nhất, cũng ở Miami, tòa án kết tội Eliezer Lazo 14 năm tù vì âm mưu đưa lậu 1.000 người Cuba, trong đó có cầu thủ bóng chày outfielder (chơi khu vực sân ngoài) Leonys Martin chơi cho đội Texas Rangers.
nhưng vì sao phải đi qua Mexico trước? vì lệnh cấm vận của Mỹ cấm cộng tác, làm ăn với các 'thế lực thù địch', vì tiền, và vì luật lệ kì lạ của giải Major League Baseball (MLB): một cầu thủ nhập cư không có hợp đồng chỉ được coi là amateur và chỉ được ký với đội đã draft anh ấy thôi, nhưng nếu là người tự do, thì có thể ký với bất kỳ đội nào, giá trị hợp đồng chênh lệch có thể lên tới vài triệu usd. Nhưng từ đó cũng rủi ro hơn, qua Mexico, các tay anh chị mafia đe dọa phải chung chi tiền, nếu không sẽ dành cho cầu thủ này một "machetazo": dùng dao rựa (machete) chặt cánh tay, ngón tay, hay bất kì bộ phận nào khiến cầu thủ này không bao giờ có thể chơi bóng chày được nữa... thế nên 2,5 triệu usd tiền công nhắc tới ở trên có khi phần lớn cũng phải cống nạp cho các tay gangster Mexico này...
Bài trước: Chuyện cười ở Cuba
-----
This post isn't about smuggling Cuban cigars it's an incredible story about smuggling Cuban baseball players.
The average wage in Cuba is about $20 per month so a typical Cuban might earn 50 times more in the United States but a star Cuban baseball player (who also earns about $20 per month in Cuba) might earn 10,000 times more in the United States. Markets abhor a price differential so there is an active market in smuggled Cubans.
Yasiel Puig, now a star player for the Los Angeles Dodgers, was smuggled out of Cuba in 2012. The smuggling operation was paid for by a group of Miami businessmen:
Investigators and court documents say Suarez was one of the Miami-based financiers of the 2012 smuggling venture in which Puig was taken by boat from Cuba to a fishing village near Cancun, Mexico, eventually crossing into the U.S. at Brownsville, Texas, on July 3 of that year. In return, the financiers were getting a percentage of the seven-year, $42 million contract Puig signed with the Dodgers.
The story is not unique
The plea is the second in Miami federal court this year involving the smuggling of a Cuban baseball player into the U.S. Last month, 41-year-old Eliezer Lazo was sentenced to 14 years in federal prison for conspiring to smuggle 1,000 Cubans, including baseball players such as Texas Rangers outfielder Leonys Martin.
Puig did in fact pay Suarez $2.5 million. A high price for a relatively simple operation–the going rate to smuggle an ordinary Cuban is about $10,000–but, as we will see, more than smuggling was involved. It took five attempts before Puig reached the shores of Mexico. On one of the earlier attempts Puig was captured by the US Coast guard who sent him back–after some of the crew asked for his autograph!
On the fifth attempt, Puig, along with "a boxer, a pinup (đẹp nổi tiếng) girl, and a Santeria priest, the latter of whom blessed their expedition with a splash of rum and a sprinkle of chicken blood" managed to escape Cuba guided by the smugglers and their accomplices—"The Chinaman" and "The Hungarian". Once in Mexico, however, the operation got messy because Mexico's Zetas gang were acting as intermediaries and with Puig in hand they demanded a greater share of the proceeds.
"If they didn't receive the money, they were saying that at any moment they might give him a machetazo"—a whack with a machete—"chop off an arm, a finger, whatever, and he would never play baseball again, not for anyone."
The case has lots of interesting asides: Why flee to Mexico first and only then to the United States? It's all about the money and the weird rules of MLB:
A foreign-born player who immigrates without a contract is treated as an amateur by MLB; he can negotiate only with the team that drafts him. By declaring himself a free agent before arriving, that player can entertain all comers; the difference is worth millions. Federal law, of course, bars Americans from paying money to Cubans—or "trading with the enemy"—so a ballplayer like Puig needs not only to defect but also to establish legal residency in a country that he does not actually intend to live in.
Now back to the Zetas and the hostage negotiations.
As the standoff entered its third week, the smugglers began looking elsewhere to recoup their costs. The idea occurred to them that they could auction Puig off.
Eventually a rescue operation was staged by the Miami businessmen (details are unclear) and Puig escapes to Mexico City where in essence an auction is held in which the Dodgers win with a bid of $42 million over seven years.
Puig, however, continued to be threatened by the Zetas, hence, it seems, the aforementioned $2.5 million dollar payment to the Miami businessman who in turn paid off the Zetas (a murder also appears to be related).
As if all of this isn't astounding enough these details have come to light only because of a US civil case against Puig. Puig had been approached a few years earlier when he was just 19 by another would be smuggler. Fearing the state police who monitored him constantly, Puig alerted the sports ministry to the offer and they notified state security. The alleged smuggler was arrested by the Cuban police, jailed, and perhaps tortured. Now here is where it gets really strange. The alleged smuggler, still in jail in Cuba, and his mother are suing Puig in American court for $12 million dollars for turning the smuggler over to the Cuban authorities and thus potentially violating the Torture Victim Protection Act.
There are many lessons here about open(ing) borders, rent seeking, the law, and how making some trades illegal creates black markets often ruled by violence. Thankfully an opening of relations with Cuba may cause this market to wither away. Next up, college athletes.
Tags: economics
Sau khi qua một khu rừng rậm rạp, cả nhóm đến miệng lỗ của một đường hầm tối như địa đạo Củ Chi. Anh quan chức Cuba tình nguyện đi đầu. HLV dặn anh la lớn vào miệng hố ‘Wooooo! Wooooo! Wooooo! Từ dưới đường hầm, một tiếng trả lời ‘Wooooo! Wooooo! Wooooo!. HLV nói, cứ cởi áo quần ra, chạy xuống dưới mà hủ hóa. Một lúc sau, tiếng vang khoái lạc vang dội làm cả nhóm hào hứng.
HLV nói,” các anh biết cách chơi rồi nhé. Còn 2 đường hầm nữa cho 2 anh, cứ vui chơi cho hết ngày. Tôi phải về lo cho con vợ bé đây.”
Tìm ra được đường hầm thứ hai, anh quan chức Triều Tiên xung phong. Anh kêu xuống ‘Wooooo! Wooooo! Wooooo! và tiếng trả lời còn lớn hơn, ‘Wooooo! Wooooo! Wooooo!. Anh cởi nhanh quần áo và chạy xuống hầm. Tiếng la hét còn nhức nhối hơn anh Cuba.
Còn anh quan chức Việt Nam, đi một hồi cũng tìm ra đường hầm thứ ba. Anh la thật lớn vì đường hầm cũng khá lớn,” ‘Wooooo! Wooooo! Wooooo!´ Lần này đến 2 tiếng đáp lại thật lớn,” ‘WOOOOOOOOO, WOOOOOOOOO!’ rồi ‘WOOOOOOOOO, WOOOOOOOOO!’. Anh hí hửng, lần này tao vớ đến hai em. Anh cởi quần áo thật nhanh và hiên ngang chạy nhanh hơn nữa, háo hức trả thù dân tộc….
&&&&&
Sáng hôm sau, báo địa phương đăng tin,” TÌM THẤY THI THỂ KHỎA THÂN CỦA MỘT QUAN CHỨC VIỆT NAM BỊ XE LỬA CÁN CHẾT TRONG ĐƯỜNG HẦM”…
Lúc đó, tôi đang làm cho ngân hàng. Một người em họ vừa vượt biên qua Mỹ, chưa thông thạo Anh ngữ và lối làm việc của dân bản xứ, nên quấy rối tôi thường xuyên.Nhưng cũng phải phục cho ý chí và sức làm việc của gia đình hắn. Từ 1 quán cà phê nhỏ, hắn làm thêm 3 tiệm khác ở khu Los Angeles chỉ trong 2 năm (hắn luôn khoe là lúc đó Schultz mới bắt đầu Starbucks). Hắn cần 1 nhà cung cấp chịu rang cà phê theo công thức đã quen bên nhà, đậm đặc, hơi cháy (French roast), pha nhiều robusta, cho thêm chicory (như Cafe Du Monde bên New Orleans)…Các nhà máy rang lớn từ chối làm vì rắc rối cho quy trình sản xuất. Qua giới thiệu của một bạn Mễ, tôi dẫn hắn đi gặp Jose. Sau đó, tôi còn giúp Jose phát triển vào thị trường gốc Việt với cùng công thức pha trộn trên.
Gia đình Gavina cũng vượt biên từ Cuba sau khi “cách mạng” đánh tư sản và đồn điền cà phê nhỏ bé của ông nội Jose bị tịch thu (chỉ có 4 acres và 9 nhân công gì đó, nhưng vẫn bị coi là cường hào địa chủ, hắn giải thích). Đến Miami khoảng 1963, sống khổ cực quá, cả gia đình lại khăn gói qua Los Angeles, bắt đầu đi bỏ mối cà phê, rồi tiến lên 1 hãng rang nhỏ. Đó là tất cả gia tài khi Jose thừa hưởng vào năm 1980 gì đó.
Nghe nói tôi đã quay về Mỹ sống, sau một thời gian dài ờ Á Châu, Jose mời tôi lên gặp ngay, vì tôi cho hắn biết là tôi sẽ đưa gia đình đi nghỉ hè, có thể hơn 1 tháng hay lâu hơn.
Sau 30 năm, Gavina đã trở thành một đại gia cà phê tại vùng West Coast. Tôi ngạc nhiên bước vào một cơ xưởng tối tân, mới xây xong vài năm trước, rộng hơn 15,000 mét vuông, với máy móc hiện đại điều khiển phần lớn trong phòng điện toán. Tuy vậy, công ty cũng có đến 250 nhân viên; và 3 thế hệ của gia đình Gavina chiếm đến 30% nhân số. Tôi cười,” một chế độ gia đình trị độc tài toàn hảo”.
Thương vụ công ty lên đến gần 300 triệu đô la và khế ước lớn nhất là từ chuỗi McDonald’s cho loại cà phê nổi danh hiện nay (McCafe). Cô cháu của Jose làm R&D, cùng với 2 nhân viên khác, suốt ngày sáng tạo và thử nghiệm qua public tests tìm những công thức mới phù hợp với khách hàng mục tiêu. Tôi hỏi,”uống cà phê suốt ngày thì làm sao ngủ được?”Cô nói,”quen rồi, chỉ thiếu thì giờ, chứ bây giờ có chiếc ghế bố trong phòng lab, tôi sẽ quay ra ngủ ngon lành.”
Sau đó, Jose đưa tôi lại một quán ăn Cuban nhỏ cách đó vài miles.Món ajiaco và fufu…khá hợp khẩu vị. Tôi chúc mừng hắn, biết bám trụ và tập trung với cà phê, xây dựng đế chế Gavina làm hãnh diện cho một gia đình tị nạn nghèo khó; và cho cả những người di dân mới. Tôi nói có một đại gia cà phê Việt Nam muốn phát triển qua Mỹ, bạn có muốn bán Gavina hay liên doanh? Hắn lắc đầu,” tôi sẽ về hưu trong vài năm nữa và thế hệ sau của gia đình đã sẵn sàng để tiếp nối. Đây là một di sản,chứ không phải là một business.Năm rồi, có 2 quỹ đầu tư trả đến 240 triệu đô để mua Gavina và cả đại gia đình từ chối”. Hắn nhắc lại ngày nào đến văn phòng gặp tôi, hắn phải đậu chiếc xe cà tàng cách xa cả trăm mét, vì sợ khách hàng coi rẻ.
Tôi hỏi sau khi về hưu, bạn có định về Cuba sinh sống, hưởng nhàn ở quê hương cũ. Jose cười,” ngày nào còn ‘hoàng đế cách mạng và triều đình’ ngày đó không có tôi.”
-----
Accepting 60,000 children in a population of 317.2 million — less than two hundred-tenths of 1 percent (.02 percent) of our population — would hardly be straining our resources.
Despite the vast differences in wealth and resources between our country and those of Lebanon, Jordan and even Iran, which currently has one of the world’s largest refugee populations, the end-of-the-world scenarios proffered by some ring of hyperbole.
At a time when we were a more generous, caring nation, we brought 14,000 children into the United States from Cuba under Operation Peter Pan. In 1966, we flew 266,000 Cuban men, women and children into the United States from the Port of Camarioca. At the time, those 266,000 Cubans represented .14 percent of our population, seven times the number of migrants we are talking about today.
- Thưa đồng chí Tổng bí thư, đồng chí có 2 cái dù, một đeo trước bụng và một sau lưng. Sau khi nhảy, chừng 10 phút đồng chí bật mở chiếc dù sau lưng. Nếu có vấn đề trục trặc, đồng chí sử dụng chiếc đằng trước.
TBT bước ra cửa máy bay và nhảy ra ngoài. Sau chừng 10 phút, TBT kéo dây mở chiếc dù sau lưng, song kéo mãi mà không được. Nhớ lời dặn của cận vệ, TBT bật chiếc dù đeo trước bụng. Lần này, cũng không hơn, TBT thầm chửi thằng Tàu Khựa sản xuất đồ dzỏm.
Đúng lúc đó, một ông to béo rơi xuống với chiếc dù có in cờ Mẽo đang mở lớn. Thấy NĐM đang lúng túng, ông ta hỏi :
- Ông sao vậy, sao chưa bật dù ?
- Tui thử mở, song cả 2 đều bị kẹt
- Ông muốn tôi giúp không?
- Vâng, xin nhờ ông !
- Nhưng ông phải hô lên 2 lần câu: Đế quốc Mẽo muôn năm!
- Không, không đời nào, ông tưởng tui mất hết trí khôn rồi sao ?
- Tùy ông.
........Sau đó, TBT nhìn xuống và thấy nhà cửa bên dưới ngày càng rõ. Hoảng quá, TBT gọi ông kia :
- Tui đồng ý, tui đồng ý, xin ông cứu tui!
- Vậy ông hô lớn lên 2 lần câu tôi dặn.
NĐM lấy hết sức hô lên : Đế quốc Mẽo muôn năm! Đế quốc Mẽo muôn năm!
...… Đúng lúc đó, một cùi tay đánh vào sườn, NĐM mở mắt rồi nhìn sang bên cạnh:
- Có gì đấy anh … ?
- Đồng chí không những ngủ trong giờ họp mà lại còn tìm cách hô lên những điều hết sức vớ vẩn !!!
Cuba không đáng để ta có một bài nhưng một chi tiết mà em cần biết là trong năm đầu tiên của Raúl, số người bất đồng chính kiến lại bị bắt nhiều hơn tổng số nạn nhân bị bắt trong năm năm trước, thời Fidel.
Khi đổi mới thì chỉ có một chút tự do kinh tế chứ chính trị thì vẫn nguyên, từ đó sẽ có tư bản thân tộc, tham nhũng và tẩu tán tài sản. Dân Cuba hải ngoại gửi "kiều hối" về nước cho thân nhân thì tay chân nhà nước lại nắm lấy đa số và gửi ngược ra ngoài. Mỹ cấm vận thì Cuba vẫn làm ăn với Tây Ban Nha và có bãi đáp cho các đại gia.
Đấy là Cuba dụ Obama....