Đừng cố bắt người khác nhận lỗi
Tôi nhớ có lần đặt làm những tấm màn ren để trang hoàng trong nhà. Làm rồi, ít lâu sau mới tính tiền, tôi phải trả một giá "cứa cổ".
Sau đó vài bữa, một bà bạn lại chơi, tôi chỉ những tấm màn và vô tình nói giá nữa. Bà ta la lên giọng đắc thắng: "Giá đó sao". Họ lừa ông rồi. Gì mà dữ tợn vậy?".
Quả có vậy. Nhưng sự thực đó tôi không thích nghe chút nào cả. Tôi ráng tự bào chữa. Tôi bảo bà bạn tôi rằng đồ tốt không bao giờ mắc hết, và muốn có những đồ thượng hạng, có mỹ thuật mà trả giá "bán sôn" thì được đâu, vân vân...
Hôm sau một bà khác lại coi những tấm màn đó, ngắm nghía, tấm tắc khen và tiếc không có tiền sắm nổi. Tức thì sự phản đối của tôi trái ngược lại hẳn chắc các bạn đã đoán được. Tôi đáp: "Nói thiệt ra tôi cũng vậy, không đủ tiên dùng thứ xa xí phẩm đó. Nó mắc quá. Đáng lẽ tôi không nên mua thì phải".
Khi ta có lỗi, ta có thể nhận lỗi riêng với ta. Chúng ta cũng có thể nhận lỗi với người khác nữa, nếu họ biết ngọt ngào, khôn khéo nghe ta nói. Tại sao vậy? Tại ta được tự đắc rằng đã thành thật và can đảm tự thú. Nhưng nếu người ta bắt chúng ta nuốt cay mà nhận lỗi thì lại khác hẳn.
Đắc Nhân Tâm
Nguyễn Hiến Lê dịch
Bài trước: Cần cuộc cách mạng về tư duy của cán bộ thuế
Tags: book
(1) Khi còn bé, cả một đám trẻ quậy phá làm vỡ đồ, đứa nào im thịn thít hay chối quanh thì không sao, đứa nào dũng cảm nhận lỗi thì bị đét đít thay cho mấy đứa kia!
(2) Lớn lên, làm việc, cả team sai phạm, đứa nào mồm mép chối quanh đổ tội thì yên thân, đứa nào nhận tội thì coi như tiêu, hạ lương, kỷ luật chưa kể tù tội
(3) Quan chức làm sai, nước ngoài nhận lỗi từ chức sẽ được tôn trọng, Việt Nam nhận lỗi từ chức thì đời tàn luôn từ đó, xã hội đạp luôn kẻ ngã ngựa cho mày chết luôn mới hả dạ!
(4) Doanh nghiệp có con ruồi trong chai, có sản phẩm lỗi thì phải chối đến cùng, nhận tội phát chết luôn, dẹp luôn doanh nghiệp vì người dân không bao giờ tha thứ
(5) Vì thế, nếu lỡ sai phạm Đạo Nhạc Đạo Thơ đồ, cũng phải chối leo lẻo đến tận cùng, nhận tội phát thì xã hội này không bao giờ cho ngóc đầu dậy cả!
Vậy đó, đến khi nào chúng ta biết tôn trọng Sự Nhận Lỗi, coi trọng Sự Sửa Sai thay cho dìm cho chết, đạp người ngã ngựa thì xã hội mới bắt đầu biết nhận lỗi và sửa chữa! Còn giờ thì cứ tiếp tục chối leo lẻo cho lành nhé!