"Tự ngôn"
"Tự ngôn", from dịch giả Trần Tiễn Cao Đăng:
Photo courtesy markheybo.
Tôi kính trọng những người nhất tâm đi theo đường mình đã chọn kể cả dù con đường ấy không thể cho họ tiền bạc và quyền lực, những thứ không thể thiếu để họ có thể tồn tại vững vàng trên thế giới này. Dù đó là con đường làm ra thứ nghệ thuật không dành cho đám đông dễ dãi, hay con đường hành động thiện nguyện, vân vân, chúng có một mẫu số chung: là con đường tạo ra những lượng giá trị và những trường sức mạnh không thể đong đếm bằng các hệ đo lường của thế giới vị vật chất. Họ, những người tạo ra và sở hữu thứ "quyền lực của kẻ không quyền lực". Tôi tự hào là một công dân trong nước cộng hòa đầy bất trắc, nhọc nhằn, song đẹp của họ.
Bài trước: Đời tôi cô đơn
Tags: quote
"Ta tự cho mình cùng hội cùng thuyền với những người chịu nỗi oan lạ lùng vì nét phong nhã".
- Nguyễn Du.
Tôi tự thấy mình cùng hội cùng thuyền với những nhà văn và nghệ sĩ, bất chấp bao nhiễu nhương quanh mình, vẫn bền bỉ tạo ra những cái đẹp lạ lùng, không phải cho ngay lúc đó và ngay tại đó, mà cho thế giới, những cái đẹp ngoài không gian và thời gian.
Những người như Sigizmund Krzhizhanovsky, như Kurahashi Yumiko, như Tàn Tuyết.
Những con người phong nhã và cô đơn.
"Bản thân tôi có thể thô lậu, nhưng âm nhạc của tôi thì không," lời của Mozart, trong bộ phim về ông ("Amadeus", 1984, của Milos Forman)
Người đọc tốt nhất của nhà văn là người đọc hãy còn chưa hiện hữu. Người đó sẽ hiện hữu khi một người đọc "bình thường" bước vào cuốn sách với một con đường đúng và với một tâm trí rỗng. Người đọc mà anh không ngờ tới nhất, và/hoặc người đọc sau anh nhiều nhiều năm.