Nước Việt như cái ĐẦM LẦY

shared from Dang Than,
-----
Nước Việt như cái ĐẦM LẦY. Cứ nhìn đó sẽ thấy mọi thứ hiện lên: địa chính trị, địa văn hóa, cho chí thiên văn, nhân học.

Vua chúa của đầm lầy không có tên sư tử, hổ, gấu, chim ưng.

Tại sao "The Lion King" không thể xớ rớ tới đầm lầy? Đơn giản, chúa sơn lâm uy dũng có một kẻ thù ghê tởm: ruồi muỗi. Bậc "hùng vương" ấy có thể tát chết mọi loài, nhưng bất lực trước bọn nhí nhố đê tiện, vo ve quấy rầy không mệt mỏi những kẻ bốc mùi máu tươi. Nanh vuốt của bậc đại đế có như vũ khí hột nhân cũng chả thể làm gì được bọn ruồi muỗi, vốn nhiều như vãi trấu xứ đầm lầy. Nhỡ sa chân tới, thì chỉ độ canh giờ là sư tử có thể chết vì ngứa ngáy hết chịu nổi. Cổ nhân truyền: "Đau, mấy cũng chịu được, nhưng ngứa thì không ai chịu nổi đâu."

Chim ưng, đại bàng kia cũng chung số phận hẩm hiu nơi đây. Muốn oai dũng, ưng phải có núi cao rừng thẳm, tầm bay ngút ngát. Chứ sa thân đầm lầy, bậc hùng điểu nếu không chết vì đói thì cũng chết vì mắc kẹt trong mớ "lằng nhằng dây điện", thum thủm triền miên.

Cư dân đầm lầy có nhiều bò sát. Cho nên, bậc đại vương nơi đây ắt hẳn là "cá sấu" - nổi tiếng ngu xuẩn, hèn hạ, lười nhác, chỉ biết đớp, lưu danh thiên cổ với vũ khí "nước mắt". Chưa bao giờ ở đầm lầy có ông vua nào được nhắc đến như kẻ "có học", hay được coi là "đẹp".

Dưới các triều vua cá sấu, còn những kẻ nào đáng kể?

Bọn có tiếng nói nhất, oang oang to mồm nhất, ắt là lũ chão chuộc, ễnh ương. Bao nhiêu loài thanh quý không có tên nơi đây, chả ai từng nghe tiếng phượng hoàng.

Còn lại toàn là dun, dế, chim, thú dặt dẹo. Vàng răng, thối mồm.

Những đặc tính ấy, tiếc thay, bọn mọt sách và lũ cuồng tín từ trong nước ra hải ngoại, (dẫu có lờ mờ biết) ắt đều không hiểu.


Tags: columnist

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc