Lối sống của đại gia

nguồn: NYTimes,

Hữu Hoàng dịch, Minh Thu hiệu đính,
 

Lifestyles of the Rich

Lối sống của đại gia

 

 

All good journalism is really travel writing.

Báo chí hay là báo chí viết hấp dẫn như chuyện du ký.

 

 

You prepare for a serious story the way a foreign correspondent would.

Tưởng tượng bạn chuẩn bị viết một câu chuyện nghiêm túc theo cách mà một phóng viên thường trú ở nước ngoài sẽ làm.

 

 

You buy the maps, you learn the language, you hang out with the locals — not just the taxi drivers! — and then you write.

Bạn mua bản đồ, học ngôn ngữ, gặp gỡ người dân địa phương không chỉ các tài xế taxi! và sau đó bắt tay vào viết.

 

 

That’s what Robert Frank has done.

Đó là những gì nhà báo Robert Frank đã thực hiện.

 

 

He writes the Wealth Report column for The Wall Street Journal.

Ông viết cho mục Wealth Report (Đời sống nhà giàu) của tờ The Wall Street Journal.

 

 

(Who writes the Euchred by Capitalism column, I wonder?)

(Tôi luôn tự hỏi ai viết mục Echred by Capitalism (Tư bản lừa đảo) cho tờ này.)

 

 

In his new book, “Richistan,” he posits the existence of a little-known country within our country.

Trong cuốn sách mới "Richistan" (tạm dịch “Thế giới của các đại gia”), ông kể về sự tồn tại của một đất nước ít được biết đến nằm ngay trong lòng nước Mỹ.

 


 

This “parallel country of the rich was once just a village, he argues, but now it’s an entire nation.

Theo ông, “Đất nước của người giàu từng chỉ như một ngôi làng, nhưng giờ đây nó là cả một quốc gia.

 

 

The data bear Frank out.

Các số liệu đều củng cố cho nhận định này của ông.

 

 

It was a huge deal when John D. Rockefeller became the country’s first billionaire.

Việc John D. Rockefeller trở thành tỷ phú đầu tiên của nước Mỹ từng là một sự kiện lớn.

 

 

Adjusted for inflation, he had $14 billion — less than the net worth of each of Sam Walton’s five children today.

Nhưng khi điều chỉnh theo lạm phát, ông chỉ có 14 tỷ USD vẫn ít hơn tài sản ròng của mỗi người trong số 5 người con của Sam Walton – chủ tập đoàn Walmart ngày nay.

 

 

There were an estimated 13 American billionaires in 1985.

Năm 1985, ước tính chỉ có khoảng 13 tỷ phú Mỹ.

 

 

Now there are more than 1,000.

Giờ đây con số đó là hơn 1000.

 

 

In 2005, America minted 227,000 new financial millionaires, men and women with more than $1 million in investible assets.

Năm 2005, nước Mỹ tạo ra 227.000 triệu phú tài chính mới - những người có hơn 1 triệu USD tài sản đầu tư.

 

 

There are as many millionaires in North Carolina as there are in India.

Số triệu phú ở Bắc Carolina nhiều tương đương số triệu phú toàn Ấn Độ.

 

 

And so on.

nhiều ví dụ tương tự khác nữa.

 

 

Frank argues that the rich are “financial foreigners” within their own country.

Frank lập luận rằng người giàu là "người ngoại quốc về tài chính" ngay trong chính đất nước của họ.

 

 

They have their own health care system, staffed by “concierge doctors.”

Họ có hệ thống chăm sóc sức khỏe riêng,  với đội ngũ “các bác sĩ cá nhân”.

 

 

They have their own travel network of timeshare (or private) jets and destination clubs.

Họ có mạng lưới du lịch riêng gồm các máy bay phản lực thuê chung (hoặc sở hữu riêng)một danh sách nơi nghỉ dưỡng tùy chọn trên khắp thế giới.

 

 

For her birthday, one 11-year-old “aristokid” pleads to fly commercial, “to ride on a big plane with other people.

Vào ngày sinh nhật, một cô bé 11 tuổi “quý tộcnài nỉ được bay máy bay thương mại, để được “đi trên một chiếc máy bay lớn với những người khác.

 

 

I want to see what an airport looks like on the inside.”

Con muốn xem bên trong sân bay trông như thế nào.”

 

 

Like an anthropologist in the Amazon basin, Frank goes native.

Giống như một nhà nhân chủng học ở lưu vực sông Amazon, nhà báo Frank cũng hoà mình với người bản địa.

 

 

Except instead of a loincloth, he dons a white tuxedo to attend the International Red Cross Ball in Palm Beach, where he meets “Jackie Bradley, a buxom blonde squeezed into a jewel-encrusted Joy Cherry gown.”

Trừ việc đeo một cái khố thổ dân, anh mặc một bộ tuxedo trắng để tham dự buổi tiệc tối của Hội Chữ thập đỏ quốc tế ở Palm Beach, nơi anh gặp "Jackie Bradley, cô gái tóc vàng bồng bềnh với chiếc váy dạ hội Joy Cherry nạm kim cương."

 

 

Bradley is chatting up her new book, “The Bombshell Bible.”

Bradley đang nói chuyện về cuốn sách mới của cô, "The Bombshell Bible." (tạm dịch “Kinh thánh cho quý cô gợi cảm”)

 

 

“It’s really more about my inner life,” she says.

"Thực ra, phần lớn cuốn sách kể về thế giới nội tâm của tôi," cô nói.

 

 

“I’m hoping to use it to help other women like me.”

"Tôi hy vọng sẽ dùng nó để giúp những người phụ nữ khác như tôi."

 

 

And Frank learns the lingo.

Và Frank còn học được tiếng lóng.

 

 

Most Richistanis earn their citizenship through a “liquidity event,” when someone buys out their company, rather than through inheritance.

Hầu hết những người nhập tịch vào thế giới đại gia đều nhờ một "sự kiện thanh khoản", khi ai đó mua công ty của họ, chứ không hẳn do thừa kế.

 

 

Hedge fundies prowl the nether regions of Manhattan for trendy paintings, or “noncorrelated assets.”

Các quỹ đầu tư mạo hiểm lượn lờ trong thế giới ngầm của Manhattan để tìm các bức tranh thời thượng hoặc “tài sản không tương quan”.

 

 

“Affluent” is Richistani code for “not really rich.”

"Khá giả" là mật mã của giới đại gia để chỉ việc "không thực sự giàu có."

 

 

According to Frank, you need about $10 million to be considered entry-level rich.

Theo nhà báo Frank, bạn cần khoảng 10 triệu USD để được xem là giàu có.

 

 

Frank also plumbs Richistan’s secret status codes.

Ông giải nghĩa những mật mã chỉ địa vị của giới đại gia.

 

 

You might have thought that a Mercedes SLK or a Rolex were flash possessions.

Bạn có thể đã nghĩ rằng một chiếc Mercedes SLK hoặc một chiếc Rolex là tài sản xa xỉ.

 

 

Wrong!

Sai rồi!

 

 

In Richistan, they are reverse status symbols.

Trong giới đại gia, họ đảo ngược những biểu tượng địa vị đó.

 

 

The affluent drive Mercedes; the rich drive Maybachs.

Người khá giả đi Mercedes; người giàu đi Maybach.

 

 

Franck Muller hardly advertises their bejeweled watches, which top out around $600,000, because they might attract the wrong kind of attention.

Hãng Franck Muller hầu như không quảng cáo đồng hồ nạm đá quý của họ, những cái có giá cao nhất khoảng 600.000 USD, bởi vì việc đó có thể thu hút nhầm sự chú ý.

 

 

Like yours.

Như sự chú ý của bạn chẳng hạn.

 

 

If you experience status anxiety, this book isn’t for you.

Nếu bạn luôn ‘lo âu về địa vị’ (status anxiety), cuốn sách này không dành cho bạn.

 

 

You can’t avoid the conclusion that everyone is a lot richer than you are, whether he deserves to be or not.

Bạn khó có thể chối bỏ nhận định rằng mọi người đều giàu hơn bạn nhiều, dù họ có xứng đáng  hay không.

 

 

Here’s a guy, Ed Bazinet, who got rich making little ceramic villages with light bulbs inside them.

Có một người đàn ông tên là Ed Bazinet, làm giàu bằng cách chế tác những ngôi làng tí hon bằng gốm và lắp bóng đèn bên trong.

 

 

How hard can that be?

Việc đó có thể khó đến mức nào?

 

 

On a more reassuring note, it’s nice to learn that the rich suffer status anxiety, too.

Ở khía cạnh an ủi hơn, người giàu cũng phải chịu cảm giác ‘lo âu về địa vị’.

 

 

When Richistanis are asked how much money would make them feel secure, they inevitably choose a figure that is double their own net worth.

Khi hỏi các đại gia bao nhiêu tiền sẽ làm cho họ cảm thấy an toàn, họ chắc chắn chọn một con số gấp đôi tài sản ròng của mình.

 

 

Because so many newly enriched entrepreneurs hail from middle-class backgrounds, they hate being called rich.

Bởi vì rất nhiều doanh nhân mới nổi đến từ các tầng lớp trung lưu, họ ghét bị gọi là giàu có.

 

 

Chauffeurs, for instance, are out.

Ví dụ, các tài xế riêng đã mất việc.

 

 

Rolls-Royce says 95 per cent of its customers drive the cars themselves.

Rolls-Royce cho biết 95% khách hàng của họ tự mình lái xe.

 

 

Tim Blixseth, the founder of the Yellowstone Club and other gated hideaways, tells Frank:

Tim Blixseth, người sáng lập Câu lạc bộ Yellowstone và những nơi nghỉ dưỡng cao cấp khác, nói với Frank:

 

 

“I don’t like most rich people.

“Tôi không thích phần lớn những người giàu.

 

 

They can be arrogant.”

Họ có vẻ kiêu ngạo.”

 

 

This from a man who owns two Shih Tzus named Learjet and G2.

Câu nói này đến từ một người đàn ông sở hữu hai chú chó giống Shih Tzu tên là Learjet và G2.

 

 

As in Gulfstream G2.

G2 trong tên loại máy bay Gulfstream G2.

 

 

If you were rich, you would get it.

Nếu bạn giàu có, bạn sẽ hiểu câu nói trên.

 

 

These aren’t people who spend a lot of time looking in the mirror.

Nhưng những người giàu này không dành nhiều thời gian soi mình trong gương.

 

 

Because if they did, they would see, as Frank does, the contradictions behind their middle-class protestations and high-profile philanthropic ventures on the one hand, and their ordering alligator-skin toilet seats for their private jets on the other.

Bởi nếu làm vậy, họ sẽ thấy những điều như Frank đã thấy: mâu thuẫn giữa cuộc hô hào ủng hộ tầng lớp trung lưu và quỹ từ thiện nổi tiếng của họ, với những cái bệ ngồi toilet được bọc da cá sấu và đặt riêng cho máy bay cá nhân.

 

 

Frank is not a flashy writer, but he is smart enough to let the material come to him.

Frank không phải là một nhà báo hào nhoáng, nhưng ông đủ thông minh để có nhiều nguồn tài liệu.

 

 

When he sits down with the inflatable-pool-toy magnate Simon Fireman for lunch at the Mar-a-Lago Club in Palm Beach, Fireman pulls “from his jacket pocket a two-page spreadsheet of all his charitable donations for over a decade, which he said I was free to publish.”

Khi ông ngồi ăn trưa với ông trùm đồ chơi bơm hơi Simon Fireman tại Mar-a-Lago Club ở Palm Beach, Fireman kéo “từ túi áo khoác của ông ta một bảng kê dài hai trang gồm tất cả các khoản đóng góp từ thiện của ông ấy trong hơn một thập kỷ, mà ông ấy cho phép tôi tự do công bố.”

 

 

If “Richistan” is travel journalism, then ... do we want to go there?

Nếu "Thế giới của các đại gia" là báo chí du ký, thì ... chúng ta có muốn đến đó không?

 

 

Not much.

Không nhiều.

 

 

The people sound dreadful and not very happy, to boot.

Mọi người có vẻ sợ hãi và không vui vẻ gì, để xỏ giày.

 

 

But consider the alternative.

Nhưng hãy xem lựa chọn còn lại.

 

 

Frank gets a glimpse of the world outside when he attends Fort Lauderdale’s International Boat Show, right after Hurricane Wilma has plowed through town.

Frank thoáng nhìn thấy thế giới bên ngoài khi ông tham dự Triển lãm Du thuyền Quốc tế của Fort Lauderdale, ngay sau khi cơn bão Wilma vừa tràn qua thị trấn.

 

 

“Thousands of residents in the poorer sections of Fort Lauderdale (most of them black or Hispanic) were left homeless,” Frank writes, “sweating through the tropical heat, without electricity.”

"Hàng ngàn cư dân ở các khu vực nghèo hơn của Fort Lauderdale (phần lớn trong số họ là người da đen hoặc gốc Tây Ban Nha) đã bị mất nhà cửa," Frank viết, "đổ mồ hôi trong cái nóng nhiệt đớikhông có điện."

 

 

Meanwhile, at the Bahia Mar Marina, a chocolate fountain gurgled and the $20 million yachts and vendor pavilions were “perfectly chilled.”

Trong khi đó, tại Bến du thuyền Bahia Mar, một đài phun chocolate đang tuôn chảy. Những chiếc du thuyền trị giá 20 triệu USD các túp lều bãi biển mát rượi”.

 

 

Look out the window: It’s Pooristan.

Hãy nhìn ra cửa sổ: Đó là ”Thế giới người nghèo”.

 

 

Hmmm.

Hừm.

I wonder who lives there.

Tôi tự hỏi ai đang sống ở đó.

 

 

And will anyone be writing a book about them?

Và ai sẽ viết một cuốn sách về họ?

 
Richistan: A Journey Through the American Wealth Boom and the Lives of the New Rich Paperback – June 24, 2008
by Robert Frank
288 pages. Crown Business. $12.56

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc