Eureka
hàng chục năm qua, cứ tưởng trầm cảm chỉ là bệnh của nước giàu, vài năm gần đây, có người làm luận văn tiến sĩ ở Zimbabwe mới phát hiện ra rằng... cũng phổ biến ở nước nghèo,
-> 'ơ quả mơ có hột', thiếu ăn, thiếu mặc, thiếu tiền, xã hội bất công... thì bế tắc, trầm cảm thôi, thế mà cũng nghiên cứu,
đúng là có câu: 'các nhà khoa học làm phức tạp mọi thứ' :D
-----
When Vikram Patel first began to study mental health (sức khỏe tâm thần, sức khỏe trí não), he believed depression (trầm cảm) only existed in rich nations. But today, he is the single most influential figure in the growing global movement to treat mental illness in poor countries, especially the most common disorder (rối loạn), depression.
In 1993, Patel, who was born in Mumbai, finished his training as a psychiatrist (nhà tâm lý học) in London and moved with his wife to Harare, the capital of Zimbabwe, to begin a two-year research fellowship at the national university. His purpose was to find evidence (bằng chứng, chứng cứ) for the view, then widespread among psychiatrists, that what looked like depression in poor countries was actually a response to deprivation (bị tước đoạt, túng thiếu, nghèo khó) and injustice (bất công) – conditions stemming from colonisation (thực dân hóa). The remedy (phương thuốc cứu chữa) in such cases, he believed, was not psychotherapy, but social justice.
The most common illness had a name: kufungisisa, a word in Shona, the local language, which means excessive worry about a problem. Many of the healers said kufungisisa was not an illness, but a reaction to the stresses of life, such as poverty or illness. Aha! Patel thought. It was as he expected: in Zimbabwe, mental suffering was being caused by social injustice.
Bài trước: Chừa chưa
Tags: health
[img]https://3.bp.blogspot.com/-Q2cvz6yyJqM/XNWX6STqW0I/AAAAAAABtak/XyhNbs9C5ToBILOC_TB-YBsNYv66G9y8wCLcBGAs/s1600/tien%2B500k%252C%2Bhet%2Btram%2Bcam.png[/img]
“Một ví dụ hay để hiểu cách thức hoạt động của điều này đó là hãy nghĩ về chuyện tình dục. Khi bạn dụ dỗ một người lạ lên giường cùng bạn, dopamine tiết ra ào ạt; sự mong đợi mạnh mẽ. Nhưng khi bạn đạt cực khoái, dopamine nhanh chóng tiêu tan. Với sự ra đi của nó, bạn có thể cảm thấy trống rỗng, một chút hụt hẫng, và thậm chí hơi ghê tởm đối tác mà chỉ cách đây ít phút họ khiến bạn rất thèm muốn; bạn muốn biến khỏi đây và tìm đối tượng khác. Để có lạc thú mới, bạn sẽ phải lặp lại chu kỳ dụ dỗ.
Trái lại, khi bạn quan hệ với người bạn yêu, sự tiêu tan của dopamine sau khi ân ái được bù đắp bằng các hóa chất Ở đây & Bây giờ— serotonin, oxytocin, và endorphins — sẽ lấp đầy khoảng trống đó. Bạn tiếp tục tận hưởng niềm vui trong tiếng cười và sự âu yếm của tối hôm đó, và trong cuộc chuyện trò hàn huyên vào buổi ăn sáng hôm sau.”