Một xã hội thượng đẳng thu nhỏ
Tổng hợp rất thú vị về Doraemon.
Trâm anh thế phiệt, quý tộc, đại gia, phố cổ.
Cả 4 đứa Nobita, Chaien, Xeko, Xuka, Dekhi đều là dân phố cổ Tokyo, gốc thủ đô thanh lịch hàng chục đời. Từ nhà Nobita nhìn ra được tháp Tokyo, chứng tỏ phải ở quận nào đó như Hoàn Kiếm, Hai Bà Trưng. Bạn bè cũng quây quần quanh phố cổ. Trường học cũng là trường điểm cấp thành phố kiểu trường Chu Văn An. Có tập cả bọn quay về thời nguyên thủy thì ông cha tổ tiên chúng nó đã ở Tokyo rồi, chứng tỏ bọn này gốc phố cổ cực kì lâu đời, toàn trai phố, gái phố.
Đám này khác với đám trẻ con trong Conan, vốn là dân Tokyo 2, không phải phố cổ gốc.
Nhà Chaien mới là nghèo nhất vì nhà vách gỗ lợp, mẹ bán rau, bố làm thuê gì đó không biết. Chaien thậm chí toàn phải đi cướp đồ chơi của bạn, mới bé tí đã bị mẹ bắt bán hàng trong khi Nobita cả ngày chỉ ngủ. Có tập cả bọn chơi trò sửa nhà, sửa đến nhà Chaien thì chịu vì cũ quá, lại xây kiểu cũ, đúng kiểu nhà phố cổ, dỡ ra cái hỏng hết, đắt ở đất chứ nhà không ở được, trừ khi bán đi mua chung cư nhưng không bán vì còn phải buôn bán. Nhà Chaien đại diện tầng lớp buôn bán tiểu thương phố cổ. Những người buôn bán thường khá thô và thẳng nên Chaien thường xuyên bị mẹ tát giữa đường giữa chợ, không giữ ý cho con cái gì. Và có lẽ do bận buôn bán, ít giáo dục con cái nên Chaien mới thô lỗ, chuyên bắt nạt bạn bè, đúng kiểu trẻ trâu đường phố.
Nhà Nobita chính ra không nghèo. Nhà mặt tiền đất trung tâm phố cổ Tokyo, có hẳn sân vườn rộng rãi, tính theo giá thị trường có khi giờ phải 600 tỷ. Đã thế nhà còn đầy đủ tủ lạnh, máy giặt, tivi, bồn tắm... Nobita có hẳn phòng riêng, tủ sách to tướng. Ông Nobi còn đi chơi golf, bà Nobi thi thoảng vẫn shopping, đeo nữ trang đầy người. Nói chung nhà này đại diện tầng lớp công chức làm thuê ăn lương, đủ sống nhưng không dư giả.
Nhà Xuka tầng lớp khá giả, cũng mặt tiền phố cổ, vườn tược đàng hoàng. Nhà còn mua hẳn piano, violin cho con học, chứng tỏ nhiều tiền, có máu nghệ thuật, đại diện tầng lớp văn nghệ sĩ trung lưu, học thức. Cho nên Xuka mọi thứ đều không nổi trội nhưng cái gì cũng khá, đủ để kiếm một tấm chồng ngon lành.
Nhà Xeko thuộc tầng lớp đại gia, giới siêu giàu, làm ăn kinh doanh kiểu anh Cường Đô La. Giữa phố cổ Tokyo đất vàng đất bạc mà nhà Xeko xây nguyên biệt phủ to tướng. Nhà có đầy đủ siêu xe, du thuyền, biệt thự liền kề ở khắp nơi, thường xuyên cho con đi du lịch, check in sang chảnh.
Nhưng điều đáng nói là nhà Xeko không phải loại bần nông giàu xổi mà có gốc gác qúy tộc mấy chục đời. Lúc quay về thời nguyên thủy đã thấy nhà Xeko giàu hơn đám bạn, tới thời Edo lại là phú hào các kiểu. Bởi thế nên họ giáo dục con cái rất tốt, xứng đáng thuộc tầng lớp tinh hoa của xã hội, không loser như Nobita.
Có mấy tập Xeko khoe anh họ, ông nào cũng giỏi, tự thiết kế đồ họa, công trình, lắp ráp robot, cơ khí các kiểu. Bản thân Xeko cũng có nhiều thú vui tìm tòi tri thức như sưu tập côn trùng, cây cỏ, cổ vật… Xeko cũng vẽ đẹp, mê thiết kế thời trang, nghệ thuật lắm chứ. Nói chung đây là dòng họ tinh hoa của xã hội rồi, như kiểu Chaebol bên Hàn ấy.
Mà Xeko được cái chơi đẹp, nhà giàu như không kibo, có gì cũng chia cho các bạn, còn bao bạn bè đi du lịch chanh sả các kiểu. Người như này bảo sao em Xuka cứ bám dịt.
Nhà Dekhi ít được nhắc đến nhưng phải nói là khủng nhất. Nhà Dekhi giàu không kém gì Xeko vì có tập Nobita đi lạc trong nhà Dekhi do quá nhiều phòng. Nhưng cái giàu của Dekhi khác với Xeko. Xeko là kiểu đại gia còn Dekhi là trâm anh thế phiệt, con quan chức, chính khách, không chỉ có tiền mà còn có quyền, nên bố mẹ giáo dục cực kì nghiêm khắc, hạn chế cho chơi với đám trẻ con như Nobita, Chaien. Không bao giờ thấy Dekhi xuất hiện ở sân bóng chày vì thời gian đó để học hành, tiếp xúc giới thượng lưu. Vì thế nên Dekhi sau này làm tới tổng thống cơ mà, được giáo dục theo đường quan lộ từ bé. Nhà này cực kì bí ẩn, không bao giờ thấy lộ diện bố mẹ.
Đó cũng là lí do vì sao Chaien sẵn sàng táng sấp mặt Xeko nhưng thấy Dekhi là cứ phải dè chừng.
Dekhi đúng kiểu winner cái gì cũng biết, giỏi toàn năng, chuẩn con nhà người ta trong truyền thuyết. Có lẽ vì thế nên không được chơi chung và phiêu lưu cùng nhóm Nobita, cho vào thì end game mất, ai cân được.
Xuka ở tầng lớp giữa, lại xinh kiểu hoa hậu nên có thể cố gắng để tiếp cận được Dekhi, nhưng chắc cảm thấy không hợp với hồi bé chơi cùng hội thường dân nhiều quá nên vẫn chọn Nobita. Dù sao thì sau này Nobita cũng thành một đại kĩ sư về máy móc, không hề tầm thường.
À mà theo luật bù trừ thì có thể Dekhi là bê đê, bóng kín không thích gái, nên Xuka không cưới được, hoặc do Xuka từ bé đã đam mê làm phượt thủ nên nhà Dekhi không cho cưới.
Có thuyết âm mưu cho rằng Dekhi gay, tổng công, thích Nobita :v nhiều khi chơi chung với Xuka toàn hỏi về Nobita, sinh nhật Nobita còn nhớ để làm bánh =)) hóa ra mượn bánh bèo Xuka để tiếp cận em ngu thụ Nobita =))
Chẹp, có mấy đứa trẻ con mà bao quát xã hội nhỉ.
from fb Archivu,
Nếu đi công việc quan trọng, hoặc có đối tác đi cùng, mình bay hạng C. Còn bình thường thì bay Economy là được. Có thẻ hạng Bạch kim Vietnam Airlines và First của Bamboo Airways nên cũng được hưởng đủ loại quyền lợi ưu tiên rồi. Trừ bữa ăn và cái ghế rộng hơn thì âu cũng là sêm sêm như vậy. Ăn thì cũng chả có nhu cầu do đã ăn phòng đợi. Còn ghế thì bay ngắn cũng chả cần ghế phẳng làm gì. Hơn nữa, nếu bay A321 thì có khác gì nhau...
Nhưng có một việc mình rất hay để ý là việc cái xe đưa đón. Theo quy định của Vietnam Airlines, theo mình hiểu, là chỉ có khách mua vé hạng C thì mới được có xe nhỏ đưa riêng. Còn thẻ Bạch kim thì cũng chỉ là đi chung xe bus. Mình không hỏi, nhưng chỉ cần nhìn cách khi xuống máy bay, khoang hạng C được xuống riêng, xe chạy xong cô tiếp viên mới mở màn gió cho phía dưới xuống sau là mình cũng hiểu. Khi trả khách, chỉ hạng C mới có đặc quyền đó thì đương nhiên khi ra máy bay, cũng chỉ có hạng C. Ờ, hạng C ít ra vé cũng đắt gấp đôi, gấp rưỡi nên nếu như không có khác biệt (chủ yếu ở khâu oai) thì ai bỏ tiền ra mua nó làm gì?
Mình luôn ý thức điều này nên hôm nào không bay C là ngoan ngoãn trèo lên xe bus đứng im một góc. Kể cả khi được một số anh em an ninh quen mặt bảo anh lên xe kia mà đi thì mình vẫn từ chối như thường. Đương nhiên là trên cái xe có mấy mống người ấy có ai biết mình là ai, ai hơi đâu kiểm tra vé của mình, nhưng mà không thế được. Ranh giới là sự tự ý thức mà thôi.
Đằng này, có nhiều anh khi làm thủ tục, mình nhớ là mang ra thẻ hạng Vàng, thậm chí chỉ là Titan bé bỏng, nhưng khi ra xe thì chui tọt lên ngồi chễm chệ xe C. Có vị còn bị nhắc là anh ơi mời anh sang xe kia, nhưng vẫn thản nhiên: Anh có thẻ nhé. Chả hiểu thẻ gì, xe này là xe cho hạng Business cơ mà, có phải xe cho mấy ông bay nhiều sở hữu thẻ đâu anh. Có ông đã miễn cưỡng leo lên xe bus rồi, rình rình không ai để ý lại nhảy xuống, leo lên xe C kia bằng được. An ninh nhìn họ cũng chán, chả thiết đuổi ra. Chắc lên xe chụp ảnh selfie về làm màu thiên hạ. Nhanh chậm gì xe trước xe sau, chặng đường đi không quá xa mà...
Hài nhất là lúc máy bay hạ cánh, nhiều ông phía sau vội vàng lấy nhanh hành lý, vén màn gió lao vội lên trên, hoà lẫn vào mấy anh chị hạng C vẫn còn chưa tỉnh. Sau đó thản nhiên qua mặt cả tiếp viên để xuống xe C (qua thế qué nào được, họ chả thèm chấp). Lên xe ngồi rồi, nhìn những người xuống sau nhe hàm răng nham nhở kiểu: các ấy cố lên để Vip như mình!
Chuyện vặt. Nhưng đúng là để chen chân được vào giới thượng lưu cũng còn lâu lắm. Nói gì đến mon men vào 2 chữ: tinh hoa!
Tiền, chưa bao giờ là vấn đề các bác ạ...