Đừng hỏi "Chuông nguyện hồn ai"
shared from fb Linh Hoang Vu,
-----
Can Lộc, Hà Tĩnh nổi danh là vùng đất địa linh, nhân kiệt, có hơn 40 bậc đại khoa và nhiều danh sĩ, danh tướng xuất thân từ đây. Đây cũng là quê hương của người giàu nhất Việt Nam Phạm Nhật Vượng và đương kim Bộ trưởng Tài nguyên Trần Hồng Hà.
Can Lộc, Hà Tĩnh cũng là nơi mà có lẽ đa số những người chết ngạt trong container sang Anh từ đó ra đi.
Và trong khi Quốc hội Việt Nam vẫn đang thảo luận gay gắt, nói như lời đại biểu Nguyễn Quang Tuấn là “tôi rất sốc và buồn” xung quanh định nghĩa thế nào là nhân tài, nhân tài khác gì người có tài năng, nhân tài có cần tiền không hay chỉ cần lòng yêu nước...thì có những người Việt Nam khác, hẳn là không thể chờ đợi được sự thống nhất của các định nghĩa nhân tài, cũng không quan tâm tới việc người ta có đánh giá việc họ làm là yêu nước hay không, đã lặng lẽ chọn cho họ một con đường ra đi.
Học tập lời Bác nói khi xưa: ai có súng, dùng súng; ai có dao, dùng dao; ai không súng không dao thì cuốc xẻng gậy gộc..., từng người trong họ: người giàu thì bỏ vài triệu đô mua bất động sản, “tậu” thẻ xanh; người có chuyên môn, bằng cấp, kinh nghiệm làm việc thì tìm cách xin sang nước ngoài làm việc dưới dạng nhân lực có kỹ năng cao; người không có chuyên môn nữa thì chọn con đường hôn nhân-cả thật và giả. Và còn những người nữa, dưới đáy hơn cả thì rơi vào tay các băng nhóm buôn người: xuyên rừng từ châu Á sang châu Âu bằng đường bộ; hay chui vào những chiếc xe container hàng đông lạnh được niêm phong kín, lênh đênh vượt eo biển Đại Tây Dương, đón đợi một tương lai bấp bênh.
“Cho nên, đừng hỏi
Chuông nguyện hồn ai.
Nguyện hồn ngươi đấy”.
(John Donne).
“Con chết vì không thở được”.
Câu nói cuối của cô gái trẻ ấy nói với người mẹ, nhưng cũng là nói với chúng ta.
Tags: columnistVũ Hoàng Linh
Vậy còn ngồi bàn chi chuyện trọng dụng “nhân tài”, nghĩ đến “nhân dân” giùm với...
Qua thông tin mấy ngày hôm nay sau cái chết thảm khốc của 39 người trong xe lạnh, tôi tạm dựng lại chuỗi giá trị này như sau (đây chỉ là suy luận của tôi):
Trước hết phải nhấn mạnh là cuộc hành trình đã được tính toán kỹ lưỡng và những người tham gia hiểu rõ sẽ trải qua những công đoạn nào. Chi phí cho toàn bộ hành trình (trót lọt) cũng được xác định rõ.
1. Đầu tiên, họ cần phải ra khỏi được Việt Nam. Về nguyên tắc ta không thể ra khỏi Việt Nam nếu không có một lộ trình rõ ràng. Do đó, họ chọn Trung Quốc là nước tới đầu tiên. Có thể làm visa dưới dạng du lịch dễ dàng mà không cần tốn quá nhiều chi phí hay chứng minh tài chính. Hoặc có thể quá cảnh ở biên giới bằng giấy thông hành cho đơn giản. Trung Quốc cũng có thể là lựa chọn cần thiết vì đó là đầu mối để có thể đi tiếp.
2. Sau khi sang đến Trung Quốc, họ lập tức vứt bỏ tất cả các giấy tờ liên quan đến Việt Nam. Và hẳn là có một đường dây rất chuyên nghiệp ở đây để đưa họ sang một nước thứ ba.
3. Vì mục tiêu là Anh Quốc, nhưng nước ấy lại không đồng ý ở trong khối LM Châu Âu, mà vào châu Âu vẫn dễ hơn vì có nhiều cửa ngõ vào châu Âu, nên đầu tiên họ tới EU. Nẻo đường xâm nhập sẽ là từ phía các nước phía Đông nghèo hơn (và dễ hơn) hoặc các nước phía Nam, nơi có luật pháp lỏng lẻo hơn.
4. Khi đã vào EU, họ sẽ được bố trí di chuyển xuyên qua nước Pháp, tới một cảng đối diện Anh Quốc. Vì đã vào được EU thì việc di chuyển trong lòng nó thường không gặp trở ngại lớn.
5. Từ đây, họ sẽ được đưa vào các container chở hàng để đi sang Anh như một lô hàng thương mại. Để tránh việc bị máy dò phát hiện người bên trong (máy này dùng công nghệ cảm nhiệt, để nhìn xuyên qua lớp vỏ để xem có các sinh vật sống đang phát nhiệt hay không), người ta sẽ thoả thuận một kế hoạch là sẽ hạ nhiệt độ bên trong container xuống độ lạnh sâu, khoảng -25 độ C, trong một thời gian ngắn (để đi qua an ninh).
6. Những người được vận chuyển chắc chắn đã được thông báo về kế hoạch này và họ đã chuẩn bị tinh thần. Họ cũng được yêu cầu được mặc ít quần áo thôi cho toàn thân cũng bị lạnh (nhưng không chết) và máy cảm nhiệt không thể phát hiện được. Giống như người nguyên thuỷ ngày xưa ngâm trong bùn nhiều ngày để cho mất mùi người và do đó không bị con thú phát hiện.
7. Họ đã ước lượng thời gian ở trong container lạnh như vậy. Sẽ cố gắng chịu đựng để qua đến nơi. Mấy chục người trong container có thể ôm chặt lấy nhau để giữ ấm hay làm bất cứ kỹ thuật nào mà hẳn đã được ban tổ chức phổ biến cho.
8. Rủi ro lớn nhất còn lại là vấn đề dưỡng khí bên trong container. Bởi vì có vẻ đã có nhiều chuyến đi trót lọt theo cách này, nên hoặc là ban tổ chức đã tính toán thời gian di chuyển vừa đủ, hoặc có hệ thống cung cấp dưỡng khí vừa đủ.
9. Rủi ro sẽ xảy ra nếu có một trục trặc ngoài dự tính. Ví dụ thời gian di chuyển và nhập cảnh lâu hơn bình thường, hoặc máy cấp dưỡng khí (nếu có) bị hỏng. Trong trường hợp này, toàn bộ những người trong xe thực sự trải nghiệm địa ngục là gì. Có hai loại địa ngục, địa ngục nóng và địa ngục lạnh. Đây là trường hợp thứ hai.
Ghi chú bổ sung: Vì không ai còn giấy tờ tuỳ thân của Việt Nam, nên việc xác định danh tính khi họ đã chết là vô cùng khó khăn. Sẽ phải có sự phối hợp với người nhà để nhận dạng. Và như thế, sẽ xác định được toàn bộ các gia đình đã tham gia vào hợp đồng tử thần này. Qua đó, việc điều tra ra đường dây này không có gì là khó - NẾU MUỐN LÀM.
Why does this happen? According to M.A. Rothschild and V. Schneider, writing in the International Journal of Legal Medicine:
The reason for this paradoxical behaviour seems to be the effect of a cold-induced paralysis of the nerves in the vessel walls, which leads to a vasodilatation, giving a feeling of warmth. Another theory proposes that the reflex vasoconstriction, which happens in the first stage of hypothermia leads to paralysis of the vasomotor center giving rise to the sensation that the body temperature is higher than it really is and in a paradox reaction the person undresses.
But wait! It gets even weirder. Once they've undressed, the dying person will frequently try to crawl into a small, enclosed space. For which reason, victims of hypothermia are often found naked, squeezed into cupboards or beneath beds. This is called Terminal Burrowing Behavior.
Có tất cả 100 người, chia thành 3 xe. 2 xe đầu trót lọt. Xe 39 xấu số bị phát hiện.
Đây là dự đoán thôi ạ! Phải đợi kết quả từ Anh ạ.
Năm 1993, đỉnh cao thời loạn lạc ở Nga sau khi LX tan rã, vừa bảo vệ luận án tốt nghiệp xong tôi lên Moscow làm thủ tục về nước. Được bạn bè giới thiệu tôi đến một cái ob của người Việt mới mở thuê phòng ở đó tá túc vài ngày chờ Sứ quán cấp vé máy bay về VN. Ở chung phòng với 5-6 anh chị vừa từ VN sang, họ cho biết được một đường dây tổ chức vượt biên đưa qua đây đang đợi đi Ba Lan rồi sau đó tới Đức.
Khi biết tôi đang chuẩn bị về nước các anh chị trong phòng đều tỏ ra tiếc rẻ. Họ nói chúng tao phải xoay xở hàng chục "vé" để đi được sang đây, mày đã ở đây rồi lại còn biết tiếng Nga tại sao lại về. Thế rồi sau đó một anh phụ trách đoàn vượt biên gặp riêng tôi và đề nghị tôi ở lại làm việc cho đường dây này chuyển người từ Moscow tới biên giới Ba Lan.
Nhiệm vụ sẽ là đưa các đoàn từ VN sang đi tàu hỏa đến một ga xép gần biên giới Ba Lan, dắt họ đi bộ xuyên rừng qua biên giới rồi bàn giao cho đầu bên kia. Một chuyến đi như vậy chỉ mất 2-3 ngày nhưng được trả thù lao rất hậu hĩnh. Lúc đó họ rất cần người nên nói nếu tôi vẫn muốn về VN "cống hiến" thì chỉ cần ở lại vài ba tháng giúp họ khoảng chục chuyến là có dư tiền về "làm vốn". Tôi từ chối, không phải vì chê tiền và nóng lòng về VN mà vì một người bạn ở Moscow nói việc này rất nguy hiểm, vừa phải đối mặt với biên phòng Nga ở biên giới vừa có rủi ro sẽ bị mafia Nga chặn cướp trên tàu.
Sau khi làm xong thủ tục và lấy vé từ Sứ quán, tôi có một bữa cơm chia tay với các anh chị ở cùng phòng. Mọi người đều tỏ vẻ tiếc và ái ngại cho tôi, chuẩn bị quay về nơi mà họ đã phải ra đi. Tôi hỏi họ các anh chị có vài chục "vé" để đi như vậy, một số tiền khá lớn thời đó, tại sao không ở nhà làm ăn. Một anh trong nhóm trả lời bọn anh phải ra đi vì ở nhà không có tương lai, dù biết đi là nguy hiểm.
Trước đó chục năm, làn sóng thuyền nhân ra đi cũng vì lý do như vậy. Sau đó hơn hai thập kỷ người Việt vẫn ra đi bất chấp rủi ro...
Sang đến nơi họ cũng chủ động chạy trốn CS và kiếm việc (nail, trồng "cỏ", làm chui) chứ không phải đi làm nô lệ trả nợ ai cả.
Tháng trước mình ngồi chém gió với 1 ông từng đi trồng cỏ ở Anh về, từ 10 năm trước. Mình kể lại theo trí nhớ, có thể số liệu không hoàn toàn chính sách, nhưng câu chuyện là chính xác.
Những người Việt vượt biên sang Anh thường có 2 công việc chính là làm nail (móng) và trồng cỏ (cần sa). Nail là nghề hợp pháp, nhưng 1 tháng cũng có thể để ra được 2000 bảng (thời giá 10 năm trước). Tất nhiên là lao động chui, do vượt biên mà. Đấy là những người hiền lành, không dám làm việc phi pháp.
Còn nếu đi trồng cỏ, thì lương cao hơn rất nhiều, có thể gấp 5-10 lần. Do đó là việc phi pháp và lợi nhuận cao, có nguy cơ bị đi tù từ 2-7 năm. Nhưng tù bên Anh cũng sướng, nên họ cũng chả sợ, coi như đen thôi. Chính vì thu nhập cao nên người ta dám mạo hiểm tính mạng để sang Anh làm ăn, mong cơ hội đổi đời.
10 năm trước, chi phí cho chuyến đi khoảng 400 triệu, đi dạng VIP. Dạng VIP là thuê tài xế từ Pháp sang Anh, có người đưa đón đàng hoàng, nên chắc chắn không chết trên đường. Dân miền Trung nghèo thì hay đi chui, nên dễ chết. Đi chui là đi lậu, tài xế còn không biết là đang chở người vượt biên.
Sang Anh cũng sẽ có người đón để đi làm. Làm nail thì không có gì đáng kể, trồng cỏ mới nhiều chuyện hay. Bọn chủ cũng là người Việt, sẽ thuê các ngôi nhà lớn để trồng trong nhà. Họ cắm các bóng đèn cách nhau độ 1m5 để chiếu sáng cho cây. Lứa đầu cây cần sa cần khoảng 1 tháng rưỡi, sau đó khoảng 15 ngày lại thu hoạch được 1 đợt. Mỗi ngôi biệt thự cần 1-2 người nông dân, tùy quy mô.
Vì là biệt thự to nên chủ không thể là dân đầu đen mũi tẹt, nên bỏn thuê Tây làm chủ hờ, thằng này lái xe ra vào để vận chuyển hàng, cho hàng xóm đỡ phát hiện. Anh em đầu đen thì sống như chuột, ban ngày không dám ló mặt ra ngoài vì sợ lộ, đêm thỉnh thoảng mới mò đi chơi.
Lâu lâu cũng bị băng đảng khác đến cướp cần sa, thậm chí còn giả là cảnh sát đến. Cũng có khi bị CS hốt, coi như đen, đi tù vài năm rồi bị đuổi về.
Trồng cỏ này chỉ cần 1 năm là đủ tiền gửi về quê trả nợ tiền đi, nếu làm ăn trót lọt. Từ năm sau là để ra được. Đi vài năm cũng có tiền tỷ gửi về. Ông kể chuyện với mình thì làm được 1 năm rồi bị cướp, chán nên bỏ đi làm nail, cũng gửi về được dăm trăm, rồi đánh bạc ở bển hết sạch. Vài năm như vậy rồi tay trắng về VN. Lúc về thì ra đầu thú, rồi về công khai. Nếu ông nào chí thú làm ăn và may mắn thì cũng đổi đời.
Báo chí thì thường nói là họ bị bọn buôn người ép uổng này kia, thực ra đa số là tự nguyện và bỏn làm ăn cũng uy tín. Cũng giống báo chí viết về cave, toàn bảo chị em bị lừa, toàn những mảnh đời bất hạnh như Thúy Kiều, thực ra đa số cũng tự nguyện và có thu nhập tốt hơn hầu hết các nghề khác mà họ có thể làm.
Mong muốn đổi đời cũng là chính đáng đối với mọi người, không có gì đáng trách. Nhưng lợi nhuận cao luôn kèm với rủi ro cao. Ngoài chuyện chết trên đường (cũng hãn hữu) thì có thể còn bị CS bắt đi tù và đuổi về, lúc đó chưa kịp gỡ lại vốn, ôm nợ vào người.
Đi lao động công khai ở Nhật, Hàn, Đài...vẫn lành hơn, rẻ hơn, nhưng lương thấp hơn. Vì thế nhiều người vẫn chọn đi Anh.
Ngày xưa bác Thành, bác mình, cũng đi chui sang Anh để cào tuyết. Cơ bản cũng là muốn đổi đời, lúc đó chưa thấy mặt trời chân lý, sau sang Pháp mới thấy. Hồi đấy Tây nó không đòi Visa, Passport kỹ càng nên không bị bắt.
Cũng là ra đi tìm đường cứu nước, cứu nhà, cũng là từ khúc ruột miền Trung, may thì thành lãnh tụ, không may thì thành lọ tro đem về.
Đảng và chú phỉnh cũng khuyến khích cần lao đi xuất khẩu lao động, bằng cách nào không quan trọng lắm. Nếu đi làm nông thì càng nhiều kiều hối gửi về xây dựng tổ quốc.
Đa phần đều là đối tượng no đủ muốn cuộc sống giầu sang không khó. ( lo được 40-50k usd ở quê tương đương với dân thành có đôi ba tỉ). Liều thì ăn nhiều thế thôi.
Cũng đừng dở hơi đi kêu gọi bọn vận chuyển người trái phép ngừng lại. Khác éo gì bảo bọn nghiện chơi thuốc là phi đạo đức.
Còn hỏi tại sao toàn dân khu bốn đi nhiều hơn các khu khác vì lẽ đơn giản chúng tôi sống và làm việc theo gương ... à mà thôi thời đó tàu biển chưa có công lạnh .
Sự thật đau lòng là những người dân thuộc tầng lớp lao động nghèo ở những vùng quê hẻo lánh bị lãng quên bởi xã hội, họ không thể sống, không có sự lựa chọn nào khác ngoài cách là phải thử vận may ở những nơi xa lạ. Và thậm chí ở ngay cả những thành phố trong quốc gia của họ đang sống thì sự xa lạ đó, danh tính và tính tự sự của những con người tuyệt vọng đang bị bào mòn bởi dòng chảy kinh tế,
Bạn ấy nói với tớ rằng đấy là điều tất yếu, cái giá phải trả và là mặt tối cho sự phát triển của TQ. Nó tồn tại, và lỗi chẳng phải là do ai cả. Giống như kiểu mưa rào tạo thành lũ nhấn chìm những thân thân cây yếu đuối và sau đó thì chẳng ai còn nhớ được dưới dòng nước kia là câu chuyện của những cá thể vô danh nào nữa.
....................
Chết ở xứ lạ, chết không tìm thấy xác, mất tích là chuyện rất bình thường trong những trường hợp vượt biên kiểu này. Nhưng riêng lần này thì là nặng nhất.
Thế mới nói xã hội ngày càng phát triển, ngày càng thay đổi thì con người ta lại càng bị chia cắt. Xã hội lại càng xuất hiện nhiều vết nứt.
Vụ ấy do 1 băng đảng có cái tên rất lạ: Đầu Rắn tổ chức rất có thể vụ này cũng do bọn họ chỉ khác rằng nạn nhân lần này lại là người VN.
Thằng lái xe bị tóm đã khai với cs rằng nó không hề biết có người trong xe, điều này có vẻ đúng.
Nietzsche đã viết: con người luôn chia làm hai loại, trong mọi thời đại,: tự do và nô lệ. Người nào không có nổi 2 phần 3 của một ngày dành cho họ thì đều là nô lệ cho dù họ có là nhà khoa học, chính trị gia hay hiền triết.
Có lẽ 39 sinh linh chết cóng trong xe công dù ta hay tàu đều có chung một suy nghĩ là họ sẽ phải làm nô lệ cho một ai đó trong một khoảng thời gian dài trước khi có thể được tự do.
Cách đây đúng 15 năm, con em mình mang 1 đứa em gái 17 tuổi rưỡi, cù ba cù bất ở Metro Paris về nhà. Con bé người HP ngơ ngác giữa 1 biển người, nó bị bỏ lại sau 3 lần trốn sang Anh ko thành. Mình với con em bàn nhau kiếm cho nó cửa ở lại chứ ko trốn sang Anh nữa. Lúc đủ 18 tuổi sau 6 tháng ở nhà thì giới thiệu cho nó xuống miền Nam ở chỗ ông bạn người Pháp. Ông Pháp tốt bụng dậy nó tiếng Pháp và cho nó phụ giúp tới khi lo được giấy tờ ở lại. Bây giờ nó lấy chồng Pháp ổn định cuộc sống bên đó, có lần nó gửi mấy trăm Euros về, mẹ nó lên HN nhận cám ơn mình rối rít.
Không phải ai cũng có may mắn như nó, đúng là chúng ta suy nghĩ còn ông trời dẫn lối.
Thay vì than khóc rên rỉ cho kiếp làm người Viêt, chúng ta hãy chăm chút cho môi trường xung quanh tốt lên, suy nghĩ tạo ra công ăn việc làm, của cải cho xã hội để thế hệ trẻ không phải trọn con đường thùng nhân bỏ xác nơi xứ người, được làm người tự do có 16 tiếng chăm sóc cho bản thân và gia đình.
Suy cho cùng, một dân tộc muốn mạnh mẽ thì không thể chỉ toàn những thần dân yếu ớt.
“An investigation found dealers know they will escape jail if they grow fewer than ten plants in a single property – even if they are growing the dangerously potent skunk form.
Even nine plants is enough to net around £40,000 a year”
Mấy hôm nay ra không thấy ông đâu, hỏi mấy anh xe ôm thường đứng cùng thì bảo ông vừa chết rồi.
Hôm ông chở khách đi, lúc về một mình thì thấy mệt, dừng xe ngồi xuống vệ đường, gọi điện thoại cho một ông bạn xe ôm, kịp nói mỗi câu là đến chỗ này hộ, còn chưa kịp nói lý do. Ông bạn kia đang chở khách tận bên Gia Lâm bảo đang xa quá, không về được, cũng chẳng hiểu nguyên do cú gọi là sao. Ông ngồi một mình, sau đó không ngồi được nữa, ngã vật ra vỉa hè, đúng lúc trời mưa tầm tã. Người đi đường kéo vào một hiên nhà, trời tối, lúc sau có người lục túi có điện thoại, tìm số gọi được cho con. Một trong hai người con ông đến đưa về nhà, thay đồ bẩn cho ông rồi về, chắc nghĩ là ông uống rượu. Vợ đã ly thân, ở cùng vợ chồng hai người em trai nhưng chẳng ai biết hôm nay sao ông anh đi ngủ sớm. Sáng ra thấy ông không đi làm như thường lệ, lay gọi thì ông anh đã cứng đờ. Đã chết từ lúc nào!
Một kiếp người ra đi quá đơn giản như vậy. Mình cứ lẩn thẩn nghĩ mãi. Đấy, bác xe ôm kia 63 tuổi, từng có vợ, có anh em, đầy đủ con cái, cũng có bạn bè. Rồi ra đi nhanh xẹt như vậy. Ông tự kiếm sống, chở đến chuyến xe cuối rồi ngồi bệt trên vệ đường. Ông chết, không ai hỏi han, không mấy ai quan tâm. Liệu mấy người con, người em kia có dằn vặt, day dứt không?
Mấy ông xe ôm khu vực đó nghỉ làm cuối chiều, hẹn nhau qua viếng, khách như mình, không biết nhà, còn chưa kịp biết tên ông cũng chỉ gửi được ít tiền nhờ mua đồ thắp hương.
Kiếp người như ông thế sướng hay khổ nhỉ!? Chẳng biết! Không biết cái xe máy ông hay đi chuyển về tay ai nhỉ? Chẳng quan trọng lắm!
Chỗ ông hay đứng mọi ngày hôm nay đã có thêm một ông xe ôm mới, rụt rè và ngập ngừng chào khách...
...
...
.... Mà mọi người đã kịp hỏi han những người xung quanh mình chưa!?
Đầu thế kỷ 19, triều đình Thanh đã suy yếu nhưng nền kinh tế Trung Quốc thì vẫn còn hùng mạnh. Người Âu mua của Trung Quốc rất nhiều, lụa, trà, hương liệu, nhưng bán lại được cho Trung Quốc rất ít. Thực phẩm thì nặng còn đồ xa xỉ thì họ lại không ưa. Chỉ có thuốc phiện là nhẹ, giá lại cao.
Thuốc phiện được người Trung Quốc biết đến từ vài thế kỷ trước, nhưng chỉ dùng làm thuốc. Chỉ từ khi Anh mở công ty sản xuất thuốc phiện tại Ấn Độ thì nó mới được nhập ồ ạt và rẻ mạt vào Trung Quốc. Triều đình ra sức cấm, nhưng càng cấm dân càng hút. Tàu buôn Anh neo ở ngoài khơi, người Trung Quốc chèo thuyền nhỏ ra buôn lậu vào.
Triều đình cử Lâm Tắc Từ đến Quảng Châu dẹp nạn. Lâm ra lệnh tiêu hủy toàn bộ thuốc, đem quân vây thương quán Anh, tịch thu nha phiến, đem đốt hết và đổ xuống biển, cấm các nước mang thuốc phiện đến Trung Hoa nếu không sẽ bị tử hình.
Người Anh không chịu, mang tàu tới nã súng vào Quảng Châu, nhưng không phá được tuyến phòng thủ của Lâm Tắc Từ. Họ đánh lên Chiết Giang, Thiên Tân. Triều đình Thanh khiếp sợ, cách chức Lâm Tắc Từ để lấy lòng Anh Quốc, nhượng mảnh đất Hong Kong, chấp nhận “thương mại tự do”, bắt đầu cho một thời kỳ tan nát, nhục nhã và nghiện ngập của đất nước Trung Hoa.
Thuốc phiện ở đâu cũng là thuốc phiện. Là thứ giết chết tinh thần của con người trước cả thể xác và cho dù được trồng ở đâu, thì người hút vẫn chủ yếu là những con người ở những nước thứ ba, nơi thiếu thốn về vật chất, giáo dục và niềm vui.
Nếu không thể tha thứ cho Vũ Xuân Trường ở Việt Nam thì cũng không thể tha thứ cho bất kỳ ai ở Anh Quốc hay một nơi nào khác. Mưu sinh trên tổn thất của loài người là một thứ mưu sinh khốn nạn không thể biện minh.
Hãy ngưng phạm tội, ngưng tiếp tay cho tội phạm, ngưng tâng bốc tội phạm và hãy đấu tranh đến cùng với tội phạm.
Trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ở đâu, nguyên nhân là gì, thì cũng chỉ có hai loại người, đó là người bình thường và tội phạm.
Và chân lý đó không bao giờ thay đổi.
Như trong mọi cuộc tranh cãi của người Việt, luôn xuất hiện những ý kiến đổ lỗi, tấn công nạn nhân.
Ai cũng có quyền mưu cầu một cuộc sống tốt hơn, an toàn hơn cả. Ở chỗ họ ở không có thì bắt buộc họ phải tìm ở nơi khác, nước khác mà thôi.
Sao không thắc mắc tại sao quan chức, con cái quan chức, người giàu có, người có địa vị... còn tìm mọi cách đi huống hồ dân đen?
Sao không thắc mắc tại sao dân các nước nghèo, lạc hậu tương đương họ không ồ ạt đi?
Nói như kiểu ông Củ Lá là " Mình có thế nào thì họ mới thế".
Thay vì blame the victims, hãy blame những nỗi bất công của xã hội khiến dân chúng phải mạo hiểm với những rủi ro để ra đi.
Bớt hung hăng và thiển cận đi.
Căng dây điện chống trộm, trộm vướng điện chết, chủ nhà đi tù.
Trump chống di dân, di dân bơi vượt sông chết, Trump bị chửi là kẻ giết người.
Vậy trong trường hợp này, lỗi tại Hải quan Anh Quốc phải không nhỉ? Suy cho cùng họ không làm gắt thì đâu có những cái chết kia?
Còn những kẻ buôn người nhét họ vào container, còn chính quyền làm xứ nghệ nghèo đói phải bỏ xứ đi kiếm sống,... cũng chỉ là nạn nhân thôi nhỉ, không có hải quan thì mọi việc đều êm đẹp!!!
Nhiều kẻ, đến giờ vẫn muốn tỏ ra là một thiên sứ khách quan đến mức khốn nạn, khi đưa ra vấn đề “có vẻ nhức nhối” rằng: những người bỏ sang Anh hay những quốc gia châu Âu là để “trồng cỏ” hoặc “làm những việc bất hợp pháp”, chứ có gì tốt đẹp đâu mà thương xót hay đáng bàn tới.
Có lẽ, ngay cả cái chết, người ta cũng vẫn không được đối xử tử tế như một con người đường hoàng và có tổ quốc, có đồng loại và có một chính quyền. Họ chết một cách đau đớn, nhưng vẫn bị quy cho là những tội nhân vì là những kẻ rồi sẽ chọn làm những việc xấu xa. Chết rồi họ vẫn tiếp tục bị đày đoạ.
Họ đã phải trốn chạy khỏi xứ sở là tổ quốc của mình để đến một nơi xa lạ, với muôn vàn rủi ro và hiểm nguy, kể cả với tình trạng là “bất hợp pháp” (theo luật pháp của họ), với mong muốn thay đổi nền tảng sống cho bản thân và gia đình, đó cũng là một mưu cầu chính đáng của họ và nó hoàn toàn không phải là lý do để đổ lỗi. Hơn thế, những thiên sứ này đã không chỉ dửng dưng mà còn vu đổ cho những người đã chết những điều tiếng xấu, với dự cảnh trong tương lai mà họ mặc nhiên vẽ ra cho những người đã mất (nếu họ có cơ hội sống mà lưu trú ở đó).
Không ai “ác độc” hơn dân xứ ta. Ngay cả người nơi xứ khác họ còn biết thắp nến tưởng niệm với những nạn nhân xấu số bằng một sự chia sẻ lòng thương cảm giữa con người với con người. Còn ở nơi quê nhà của những thân xác bị đông cứng, đang có những kẻ tiếp tục thiêu sống họ thêm một lần nữa bằng những câu chuyện, ngôn từ vô cùng nhẫn tâm và tồi tệ. Về mặt luật pháp và về mặt thân phận, họ vẫn là những con người vô tội - họ đang tìm cách di trú để tìm một cuộc sống mới.
Đừng có bất nhân lôi những câu chuyện vô lương ra để ném vào những nạn nhân, khi họ đã phải chết bằng một cách không gì đau đớn hơn - họ biết họ chết, chết một cách từ từ và trong một khoảng không tối chật hẹp. Họ chết vì đi tìm một mảnh đất và nơi có một chính quyền dân chủ để mưu sinh. Bất cứ sự lựa chọn ra đi nào, đều có nguyên nhân là bởi, ở nơi họ sinh ra đã không thể cho những con người ấy một cuộc sống tốt đẹp và có tương lai.
Mặt trăng tròn đầy trên mặt biển trống rỗng. Tôi tha thiết muốn cảm ơn nỗi bồn chồn trong mình. Không có nó, hẳn tôi sẽ chẳng làm gì hết; tôi nợ nó mọi chuyện. Từ nay tôi muốn đấu tranh cho sự nhẹ nhõm, chết vì một câu châm ngôn, sống cho đặc ân giản dị. Không tin mình hữu dụng mà chỉ tin mình vô song. Và bởi vì, người ta vẫn coi tôi là một kẻ xa hoa ủy mị nên chẳng tội gì mà không làm đúng như thế. Từ nay, tôi quyết định sẽ không ai ngăn nổi đời tôi được dễ chịu nữa. (**)
(*) "Today as always, men fall into two groups: Slaves and free men. Whoever does not have two-thirds of his day for himself, is a slave, whatever he may be: A statesman, a businessman, an official, or a scholar." - Friedrich Nietzsche
(**) Kẻ Ích Kỷ Lãng Mạn - Frédéric Beigbeder
[img]https://3.bp.blogspot.com/-cb0_WNQ7jkw/XbZhByUOt-I/AAAAAAAB2ww/op-aDmZPO1AFzEUnX-eTYPfB9Vf1OE6EACLcBGAsYHQ/s1600/no%2Ble%2Bva%2Bnguoi%2Btu%2Bdo.jpg[/img]
Thật đúng là :
Đêm mơ cỏ, ngày thấy hình của cỏ
Búp cỏ trong chiêm bao xanh sắc biếc quê nhà
Rít một điếu ngon cũng đắng lòng vì Tổ quốc
Chẳng yên lòng khi ngắt một búp non
Không nhất thiết phải là chuyện kiếm tiền, dù tiền bạc luôn là thứ đầu tiên con người ta cần và muốn có
Tự sâu thẳm, ai cũng muốn được đổi đời, được có một cơ hội ... Thứ mà ở VN không hề có
Có thể, nếu phỏng vấn tất cả những người đang toan tính rời khỏi VN về lý do tại sao người ta phải ra đi, thì có lẽ câu trả lời chung chung sẽ đều rất mơ hồ.
Mơ hồ là vì cái khái niệm "cơ hội" không chỉ thuần túy nói về sự giàu có. Nó bao gồm rất nhiều thứ khác nhau trong đời sống: Công bằng, bác ái, tính nhân văn giữa người với người, môi trường phát triển cho thế hệ kế tiếp ... Có hàng ngàn thứ mong muốn khác nhau, nhưng tựu chung lại, dù ước mơ riêng lẻ của từng người là gì đi nữa, thì cái đầu tiên cần có là một cơ hội
Đã có quá nhiều những lập luận và tranh cãi về việc liều mạng ra đi từ mấy hôm nay. Bênh và chống.
Tôi chỉ muốn nhấn mạnh đến chữ "cơ hội", là thứ mà ai cũng muốn có được khi liều mạng ra đi. Kể cả những người chưa và không muốn đi thì cơ hội vẫn là thứ mà họ vẫn ao ước hàng ngày.
Hãy cho tôi biết, kể từ sau năm 1975 đến nay, hay thậm chí là từ sau năm 1945, đã có bao nhiêu người Việt Nam thành công và đóng góp cho nhân loại từ bên trong lãnh thổ của Việt Nam?
Tôi e rằng nó chỉ là con số không to tướng.
Người Việt không có nhân tài chăng?
Người nổi tiếng thế giới gần đây nhất mà VN tự cho là người của mình là Giáo sư Ngô Bảo Châu. Nhưng liệu ông Ngô có được cơ hội trở thành một nhân tài hay không nếu ông ta không có cơ hội được trao dồi tài năng ở Pháp?
Còn có ai sinh ra và lớn lên trong nước từ nửa thế kỷ nay, đã có cơ hội để tỏa sáng và đóng góp cho nhân loại nửa hay không?
Tôi tìm hoài mà không thấy!!!
Các khoa học gia nổi tiếng gốc Việt ở hải ngoại thì sao? Nhiều không đếm hết. Ở tất cả mọi ngành nghề và lĩnh vực. Đâu đâu cũng có những người Việt thành công và tỏa sáng nhờ có được một cơ hội.
Có người trong số họ từng đạp xích lô khi còn ở VN, từng là trẻ mồ côi vô gia đình, từng là trẻ lang thang, bụi đời, sống ở đáy thẳm của xã hội.
Trước khi họ được ra khỏi VN. Nhiều phần là họ cũng không có một ước mơ gì cụ thể hơn ngoài một khái niệm "cơ hội" mơ hồ ...
Đã có một tiểu hành tinh được đặt tên của người Việt.
Đã có các kế hoạch vĩ đại, đưa ra ngoài không gian toàn bộ kho kiến thức của nhân loại để lỡ như địa cầu này biến mất thì túi khôn của nhân loại vẫn tồn tại ở một nơi nào đó. Kế hoạch này cũng có trí não của người Việt góp vào.
Nhiều lắm, những hạt giống quý của Việt Nam đang làm rạng danh giống nòi khắp thế giới.
Nhưng không có một hạt giống nào có thể nảy mầm trên mãnh đất hình chữ S ấy cả.
Cơ hội có thể chỉ là một khái niệm mơ hồ nhưng ai cũng có và ôm ấp nó.
Cơ hội! Là thứ mà người ta đã và sẽ tiếp tục đánh cược bằng chính sinh mạng của mình.
Hãy yên nghỉ, những con người vừa thua trắng trong canh bạc lớn của một phận đời.
Xin thưa cho quý bạn rõ là bên UK từ London, Cambridge, Southampton... - người Việt ta có khoản 10,000 tiệm nail lớn nhỏ mà đa số chủ là người đến từ Nghệ An, Hà Tĩnh và Thanh Hóa.
Lương làm nail cho thợ lậu cũng phải 500-600 Bảng Anh/ tuần - nơi tệ lắm cũng kiếm được 400 Bảng Anh/tuần.
Các thợ nail bất kể lậu hay không thì thông thường được chủ ăn chia 6/4 - Cứ mỗi tiền khách hàng trả 20 Bảng Anh thì Thợ được 12 Bảng Anh và Chủ được 8 Bảng Anh. Thợ được chủ rất cưng chìu - có nhiều nơi cho ở trọ miễn phí cùng với 2 bữa cơm.
Các dịch vụ ngành nail của người Việt tại UK rất mạnh, kiếm nhiều tiền trong các dịch vụ trong tiệm nail thêm phần tóc, massage, cạo lông măng v.v
Ở Hà Tĩnh với môi trường tồi tệ do Formosa xả thải - Công việc nhà nước khó chen chân lọt vào vì các thái tử đảng đã giành hết không chừa thứ nào - ngành làm Osin thì không có chỗ vì ai cũng nghèo giống nhau. Bưng cơm phở, rửa chén, dọn dẹp nhà hàng thì lương 5-10 triệu/tháng là sang chảnh rồi.
Vượt biên sang UK làm nail thì trung bình kiếm được 2,000 Pound tức khoảng 60 triệu đồng VN - Hơn gấp 6 lần làm việc cực nhọc tại quê nhà.
Chưa cần nói về nhân quyền, về lợi tức thì nhiêu đó cũng đủ nhiều hơn trong nước rồi.
[img]https://1.bp.blogspot.com/-njKSFtPV5PQ/XbfdwidZTZI/AAAAAAAB2xI/Bv6U1n6lzzIhAt5nfmH8Dd4cQkOQTZ1twCLcBGAsYHQ/s1600/modern%2Bslavery_vietnamese%2Bnail.jpg[/img]
Chúng ta nhờ máu phiêu lưu mà ra khỏi châu Phi, rồi đến miền Bắc, rồi đi mở nước về phía Nam. Những chuyến đi đó đều có rủi ro, đều với hiểu biết là một đi không trở lại. Bi kịch là một phần của quá trình chúng ta khám phá thế giới và mở rộng trải nghiệm làm người. Bi kịch gây đau khổ nhưng làm nổi bật tính sử thi của trải nghiệm làm người đó lên.
Chết chóc, đau khổ nhưng rồi người ta vẫn sẽ tiếp tục lao ra biển để đi tiếp. Cứ như thể là những chuyến đi đó, đi vô định, đi không biết ngày về, đi không sợ rủi ro, sợ sống chết mới là mục đích cao nhất của tồn tại. Buồn cho những người bạc mệnh nhưng mình cũng nhận ra họ là một phần của dòng chảy con người cuồn cuộn suốt lịch sử. Nhờ những người như họ, từ thời xa xưa chưa có biên giới hay rào cản hành chính, mà chúng ta mới có ngày hôm nay.
Để tránh tình trạng khó xử này, có lẽ Quốc hội sẽ phải thầm mong sao cho việc xác định nhân thân những người tử nạn cứ từ từ, cho tới khi nào Quốc hội nghỉ họp đã.
Nhưng thực ra còn một nguyên nhân quan trọng hơn, đó là giá dịch vụ của phương Tây quá cao. GDP các nước phương Tây cao gấp nhiều lần các nước nghèo, tuy nhiên đến 80% GDP của họ là dịch vụ, và chủ yếu là dịch vụ nội địa. Và giá của các dịch vụ này cao gấp hàng chục lần ở các nước nghèo. Để so sánh: tỷ trọng dịch vụ trong GDP của TQ và VN khoảng 50%.
Ví dụ như giá làm móng ở Mỹ, Anh, Úc, cao gấp cả trăm lần ở VN, giá các dịch vụ chân tay khác cũng tương tự. Nguyên nhân là do dân bản xứ ngại làm các việc như vậy.
Do tỷ trọng GDP dịch vụ quá cao, giá quá đắt, nên con số GDP của phương Tây nhìn rất hoành tráng, cao nhất quả đất, nhưng sự thực dân thường thì đói rách còn hơn VN. 40% người Mỹ không biết kiếm đâu ra 400 đô, và hàng chục triệu người chết vẫn còn nợ ngập cổ.
Chính vì thế, nên nếu tính GDP theo sức mua tương đương thì Việt Nam hiện nay đã bằng khoảng 1/4 châu Âu, và được dự đoán sẽ lên mức khoảng 1/2 châu Âu trong vòng 10 năm tới. Nhưng nếu tính GDP theo kiểu cũ, thì chúng ta còn cách họ tới cả chục lần.
Đó là nguyên nhân làm cho nhiều người nghèo vẫn tìm cách đi qua châu Âu kiếm sống, đơn giản do với những người nghèo và ít học thì mức giá dịch vụ của châu Âu cho họ cơ hội kiếm tiền tốt hơn nhiều.
Vậy nên viêc này còn kéo dài mãi cho đến khi... châu Âu không còn giàu có hơn các khu vực khác nữa. Thực tế thì vụ chết người thảm khốc nhất khi trốn trong xe công có toàn nạn nhân là người TQ, nhưng vụ đó đã diễn ra từ năm 2000, còn hiện nay nền kinh tế TQ đã tăng đến 10 lần so với thời đó, sắp đuổi kịp mức trung bình của châu Âu, nên nạn nhân người TQ cũng hiếm đi.
Nó cũng là nguyên lý bình thông nhau thôi, khi 2 cái bình có mức nước khác nhau thì đương nhiên phải có dòng chảy.
- Chị dâu họ tôi ở Bắc Ninh bỏ nhà theo trai bị lừa qua TQ lao động năm 2002. Dù anh họ tôi khá giàu ở Bắc Ninh. 2 năm sau trốn được qua Nga là công nhân nhà máy cơ khí. 2009 chị được trả xác về. Đến bây giờ anh họ tôi vẫn ở vậy nuôi 3 đứa con vào đại học, đi làm.
- Thằng bạn cấp 3 vs tôi đang làm giáo viên thể chất lương 5 tr, ở nhà riêng được bạn rủ đi qua Nhật làm lao động 20 tr/ tháng. Qua ấy bị bắt đi dọn phóng xạ. Được 6 tháng trốn về. Lúc gặp lại nó nó nói: tao định qua trải nghiệm với xem gái Nhật đúng trên phim không mà trình độ tao không đi du học được đành đi xkld thử. Ai dè nó cho tao làm cái thứ đéo đứa nào dám làm. ��
- Vâng! Ở Việt Nam không thể sống hạnh phúc? Tôi không phải họ ( có thể ng chết trong container có ng Việt) nên tôi không dám khẳng định họ hạnh phúc hay không nhưng vơ đũa cả nắm là cái nhìn bi quan, thiển cận, áp đặt. Tôi kể trên đây là người thật việc thật để biết rằng chả phải ai cũng ko hạnh phúc thì đi lao động chui cả.
- Mà tôi nói thật. Nếu tn này là thật thì Có đt, có ng thân để nt về là hạnh phúc rồi. Nơi đâu là nhà có ng thân lo lắng cho mình thì nơi đó có hạnh phúc. Nhìn những ng ko có người thân họ vẫn bươn trải ngoài kia kìa! Hỏi họ xem, hạnh phúc là j?
CÁCH ĐÂY 3 NĂM CÁC FBER ĐÃ KHÓC RÒNG RỒI.... CHẢ AI NGHE CẢ.
Người ta vẫn nói, làng quê Việt Nam yên bình, kiên cố sau lũy tre làng. Nhưng giờ đây, điều đó không còn đúng nữa.
Nằm dọc quốc lộ 1A sầm uất, tốc độ đô thị hóa diễn ra ở Diễn Châu quê tôi chóng vánh hơn những địa phương khác của tỉnh Nghệ An một cách đáng kinh ngạc. Sau kinh ngạc chính là không có cách nào đỡ được.
Không còn một bụi tre nào, cây cối ngày càng ít đi, những con đường xi măng trải từ đầu làng tới cuối làng. Nghe đâu, bê tông hóa thì mới đạt chuẩn nông thôn mới! Trong khi đó, đất nông nghiệp ngày càng bị thu hẹp, nhường chỗ cho trung tâm thương mại, xây chợ, mở đường…
Sau khi “ném” một khoản tiền gọi là tiền đền bù đất nông nghiệp khoảng 80 triệu đồng/sào, không ít người nông dân tự nhiên thành người vô công rồi nghề trên mảnh đất mà cha ông họ canh tác từ đời này qua đời khác.
Người nhanh nhạy thì dùng tiền đó mua một ki-ốt để bán hàng ngoài chợ. Có người vay mượn thêm ngoài số tiền đó hòng giấc mơ đổi đời, xây nhà cao tầng mà bên trong không có một vật dụng gì giá trị.
Có người đổi xe, rồ ga chạy ầm ầm từ đầu làng tới cuối làng. Có người nướng hết vào bài bạc, ăn chơi phè phỡn, hút chích…
Chẳng mấy chốc, quê tôi trở thành một trong những điểm nóng về tệ nạn xã hội của tỉnh. Cái làng quê đó, giờ đây đã không còn yên bình và đã biến mất theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.
Những tưởng sự việc sẽ im ắng như bao nhiêu chuyện khác, nhưng rõ ràng là nó vẫn tiếp tục rất mạnh ...
Cho là đoán mò cũng được, nhưng mình sẽ không ngạc nhiên khi trong những tháng ngày sắp tới, sẽ có nhiều tài liệu xuất hiện, chứng minh rằng những đường dây trồng cần sa ở Châu Âu, phần nhiều là có dính líu đến nhà cầm quyền VN và được xem như là một phần của kế hoạch kinh tài của các cơ quan tình báo từ VN.
Chờ mà xem.
Sông Mekong, dòng sông vĩ đại nhất Đông Nam Á, nơi nuôi dưỡng cả miền Nam Việt Nam, tạo cho nước Việt Nam một sự trù phù lần đầu tiên từng có trong lịch sử trong suốt vài thế kỷ, nuôi dưỡng và tạo nên nhiều nét tính khí con người miền Nam: hào phóng, cởi mở, chân tình...giờ cũng ngoảnh mặt với con người rồi.
Sinh kế của mấy chục triệu con người sống ở Đồng bằng sông Cửu Long những năm tới mới thực là vấn đề. Và tất nhiên cả vùng Đông Nam Bộ nữa. Với xu hướng nước biển dâng như cảnh báo mới đây trên Nature Communications (mà NY Times dẫn lại) thì chắc chắn TP HCM sẽ khó trở thành một điểm đến hấp dẫn và an toàn, và một thành phố năng động, một trung tâm kinh tế của khu vực được.
Có lẽ chỉ còn con đường đẩy mạnh di cư lao động và quá trình chuyển đổi sản xuất, hướng tới nền kinh tế công nghệ mới giúp VN thoát khỏi một tương lai u ám về kinh tế, xã hội và môi trường trong 30 năm nữa.
[img]https://2.bp.blogspot.com/-HGWbiuKE4OA/Xbr0hSw00AI/AAAAAAAB2z4/qUlaIQEOVzAXhuxGgHBl2GkOHN_oNG9gACLcBGAsYHQ/s1600/song%2Bmekong%2Bcan%2Bnhat%2B100%2Bnam.PNG[/img]
39 người – mà rất có thể toàn người Việt - đã bị chết trong công-ten-nơ đông lạnh khi tìm cách vào Anh. Có lẽ không có cái chết nào kinh khủng hơn thế, khi 39 người nhận ra là mình sắp chết trong một chiếc quan tài khổng lồ, đóng kín bằng sắt thay vì tương lai tươi sáng mà họ mong chờ. Còn hơn cả bị chôn sống ở Cam-pu-chia, còn hơn cả bị xịt hơi ngạt trong các trại tập trung của Đức.
Nhưng rồi thì sẽ ra sao?
Tất cả các thảm kịch khiến nhiều người chết, nhiều người bị ảnh hưởng, đều khiến cho rất rất nhiều người quan tâm đến các nguyên nhân dẫn đến thảm kịch. Từng cá nhân trong cộng đồng tự nguyện bỏ qua rất nhiều mối quan tâm khác để dồn sự chú ý đến sự kiện thảm kịch, tự quàng chấn thương tâm lý vào mình. Đó chính là động cơ thôi thúc họ tạo ra sức ép dư luận, buộc những người có thẩm quyền phải đưa ra giải pháp ngăn ngừa những thảm kịch tương tự có thể xảy ra trong tương lai.
Nhưng ở Việt Nam, rất có thể thảm kịch này cũng sẽ bị rơi vào quên lãng như những thảm kịch tồi tệ đã từng diễn ra trong thời gian vừa qua: Cháu bé mới đi học bị chết vì để quên trên xe đưa đón học sinh, cháy nhà máy bóng đèn phíc nước rạng đông khiến thủy ngân bay ra ngoài, sự cố ô nhiễm dầu ở nhà máy nước sông đà, bão lũ ngập hết năm này qua năm khác… Tất cả mọi sức ép dư luận sẽ lại bị cuốn đi theo rừng cờ đỏ, sau mỗi lần đội tuyển bóng đá quốc gia thắng trận.
Vì sao thế?
Vì ở Việt Nam, người dân thực sự không có người đại diện cho các vấn đề cộng đồng dù cho có rất nhiều hội đoàn nhà nước, có hội đồng nhân dân các cấp, có quốc hội. Hãy hỏi mỗi người dân, có mấy ai nhớ tên người đại diện cho mình ở các hội đồng nhân nhân, ở quốc hội, hay một hội đoàn nào đó mà họ là thành viên?
Khi không có người đại diện thực sự, chuyên nghiệp, toàn tâm toàn ý thì sẽ không thể có người tiếp tục theo đuổi gây sức ép lên những người có thẩm quyền, để giải quyết vấn đề trước mắt, để ngăn ngừa sự kiện tương tự sẽ xảy ra trong tương lai. Sau một vài tuần xảy ra sự kiện, người dân lại quan tâm đến các sự kiện gần gũi với mình hoặc các vấn đề xã hội khác. Nếu không có người đại diện thực sự, chuyên nghiệp mọi chuyện lại tiếp tục rơi vào quên lãng. Chấn thương tâm lý của mỗi người dân, của cả một tập thể, sẽ bị dồn tích lại, ngày một dầy thêm.
Có lẽ hơn bao giờ hết, Việt Nam cần thay đổi luật bầu cử, cần ban hành luật về hội để người dân có cơ hội tìm được người đại diện thực sự cho mình, cho cộng đồng mình đang sinh sống để liên tục gây sức ép cho các cơ quan có thẩm quyền giải quyết các vấn đề chung mà họ phải đối mặt.
Điều tôi thực sự lo sợ là, nếu không thay đổi sớm, bi kịch lớn hơn cho dân tộc sẽ xảy ra một khi nỗi đau của người dân bị dồn nén tới mức không thể nén thêm được nữa!
Well come to Đông Lào Air line !
Người tị nạn ở Pháp, ở trong trại, còn được các tổ chức thiện nguyện đến cho thức ăn, quần áo, đưa đi tắm giặt... Trốn không thoát thì CS Pháp thả cho về để...trốn lại! Sang Anh làm việc chui mà bị bắt thì người Anh đối xử cũng tử tế, tạo điều kiện để cho nhập tịch. CS Anh có hốt được thì cũng đối xử tử tế văn minh, trả về Pháp cho trốn lại. Kể cả trồng cỏ có bị đi tù cũng sướng.
Chứ như VN, mấy chú Duy Ngô Nhĩ vượt biên sang bị biên phòng hốt trả về TQ (coi như vào cửa tử). Thế nên có 1 chú Duy Ngô Nhĩ nhảy lầu tự tử luôn ở đồn biên phòng VN. Mình vẫn ám ảnh khi xem bức ảnh người VN đặt cái xác anh tự tử này lên cái xe cút kít để đẩy qua cửa khẩu trả cho TQ.
Sáng nay đọc dòng trạng thái của anh Phạm Bình Minh, thấy anh làm NG mà nội giao quá tệ. Anh chia buồn với thân nhân 39 người tử nạn bằng tiếng Anh, chắc để bọn Anh đọc, đúng chất ngoại giao. Trong khi đó, đại sứ Anh ở VN đọc lời chia buồn bằng tiếng Việt lơ lớ, mà cũng là ngoại giao. Lẽ ra anh Minh nên có dòng trạng thái song ngữ, tiếng Việt bên trên.
Cũng theo anh Nguyễn Giang BBC thì những chuyện thế này VN nên có 1 cơ quan, hay 1 đại diện chính phủ đứng ra phát ngôn. Vai trò này lẽ ra thuộc về anh Thưởng Tuyên giáo hay anh Hùng 4T chứ không phải của anh Minh NG.
Sau khi phía Anh thông báo 39 người chết đều là người Việt thì VN chưa có phản ứng chính thức? Hay tại thứ 7 các anh em nghỉ cả?
Có khi mấy hôm nữa bên anh Tô Lâm tuyên bố là chả có ai là người VN hết, thế lực thù địch cứ đổ vấy cho VN. Đấy là người TQ. Với năng lực bắt con thỏ nhận là gấu thì khả năng đó là dễ xảy ra nhé!
Trong ảnh là một góc đô thị phát triển nào đó ở Việt Nam, hay một vùng nông thôn trù phú ở Trung Âu? Hoàn toàn không. Đây là ảnh chụp một góc xã Đô Thành, huyện Yên Thành, tỉnh Nghệ An, nơi tạm thời được xem là có nhiều "người nghèo thiệt mạng vì mưu sinh" nhất trong thảm kịch 39 người chết trong container ở Essex, Anh quốc vào tuần trước.
Xã Đô Thành có gần 1.500 người đi lao động ở nước ngoài. Tôi không dùng chữ "xuất khẩu lao động", bởi một phần không nhỏ trong số đó đi chui, lao động chui, theo con đường "mua suất" bất hợp pháp từ các đường dây đưa người đi nước ngoài trái phép. Tất cả mọi người trong làng, trong huyện, trong tỉnh đều biết rõ tính chất của cai gọi là "xuất khẩu lao động" đó, cùng tất cả những bất trắc, hiểm nguy mà người ra đi có thể gặp. Nhưng trong 20 năm nay, họ vẫn đi. Có nhà đi tới 4 người. Có người đi về, xây nhà xây cửa xong lại tìm đường đi tiếp.
Đô Thành của Yên Thành, Diễn Tháp của Diễn Châu và một số địa phương khác trong tỉnh Nghệ An, hay Cương Gián, Nghi Xuân, Hà Tĩnh....từ những làng nghèo đã vượt lên thành "làng tỷ phú", "làng biệt thự", dựng "phố trong làng" với không thiếu nhà lầu, xe sang, thậm chí siêu xe, dù đất đai, sinh kế tại chỗ vẫn không có gì thay đổi. Nói rõ: phần lớn tiền bạc gửi về, tích lũy xã hội của các địa phương đều có được bằng con đường và phương cách bất hợp pháp.
Đã đành, trước một thảm họa của đồng bào, đồng loại, cái đầu tiên cần nghĩ tới là sự đau xót, chia sẻ. Nhưng đừng vì thế mà nhắm mắt gán cho nạn nhân và gia đình họ những hoàn cảnh éo le, bi thảm của đói nghèo, tuyệt vọng trong đường mưu sinh mà họ không hề có, để rồi chê bai, lên án, công kích nhà nước, xã hội một cách vô lối. Làm điều đó vừa không chia sẻ gì được với các nạn nhân, các gia đình đã gặp mất mát không thể bù đắp, mà ngược lại, chúng ta sẽ vô tình tiếp tục cổ súy, động viên máu liều bất chấp luật pháp, bất chấp đúng sai của những người đang tiếp tục rắp ranh tìm đường ra đi. Mục đích không phải để thoát nghèo bền vững mà để làm giàu thật nhanh chóng. Biết sai, biết nguy hiểm, họ vẫn làm. Làm như thế, chúng ta sẽ tiếp tục đẩy đồng bào mình đến gần hơn thảm kịch của một thảm họa thời đại. Tất nhiên, nó sẽ kinh khủng hơn nhiều so với "thảm kịch hiện tại" trong đời sống mà bạn đang cố tưởng tượng, cố gán cho họ.
Và cuối cùng, tôi cũng là người Nghệ, tôi nói thẳng. Về khoản máu liều, cơ điên, sự bất chấp, đừng ai mất thì giờ phân tích, bày vẽ cho người Thanh Nghệ Tĩnh - Quảng Bình. Họ có thừa, có nhiều hơn khả năng tưởng tượng của bạn. Vì thế mà thời phong kiến mới xảy đám kiêu binh làm mục ruỗng, suy sụp cả triều Vua Lê - Chúa Trịnh. Vì thế mà thời chiến, các vùng đất đó có tỷ lệ thanh niên tòng quân/số dân thuộc hàng cao nhất nước. Vì thế mà trong mưu sinh thời bình, đó cũng là vùng đất có số lao động xa xứ rơi vào thảm kịch nhiều nhất.
Trước khi chê bài, ủng hộ hay lên án, bạn nên nghĩ đến mấy chữ địa phương tính. Đôi khi, cái ta biết chính là cái ta sai lầm.
[img]https://2.bp.blogspot.com/-xbVC2HaWQyg/Xb-aCUC2c_I/AAAAAAAB28c/ePX2jSjWSZUyWkLWBBwKVHK7oIySH09HgCLcBGAsYHQ/s1600/xa%2Bdo%2Bthanh.jpg[/img]
MỘT KHUYẾT TẬT CỦA XÃ HỘI VIỆT NAM
Cái chết của 39 người Việt di cư đến Anh cần phải được phân tích, thảo luận ở một tầm mức rộng lớn và sâu sắc hơn nhiều việc tổ chức hay không tổ chức một lễ tưởng niệm.
Nó là một đại sự phát triển. Thậm chí quyết định sự thành công hay thất bại, văn minh hay lạc hậu của dân tộc.
Có một thực tế là, trước thảm kịch ấy, các thiét chế xã hội, văn hoá của đất nước ta không đủ sức bảo vệ sinh mạng của những cô gái kiểu như Trà My.
Đó là bởi vì sự tồn tại yếu ớt, phập phù của hệ giá trị con người cá nhân trong nền tảng phát triển của xã hội Việt Nam từ xưa tới nay.
Kiểu bi kịch nàng Kiều bán mình chuộc cha đang phổ biến trong số phận của cô con gái Trà My, thậm chí còn được chúng ta tận lực tán thưởng.
Luật pháp, hệ thống chính sách, cơ sở văn hoá của xã hội chúng ta hiện nay vẫn là một khung cảnh lỗ mổ, vá víu, bất cập, thậm chí xiêu vẹo đến buồn cười những quan niệm về hệ giá trị hết sức nền tảng này.
Trong khi luật hôn nhân gia đình của chúng ta lo nhiều phương cách xử phạt từ ông chồng vũ phu, đến bà vợ lắm lời;
Luật bảo vệ bà mẹ trẻ em có thể trừng phạt ngay cả ba mẹ, ông bà ruột thịt nếu tát tai, cú đầu đứa bé là con cháu mình;
Thì thực tiễn xã hội vẫn thản nhiên chấp nhận những cuộc hôn nhân cướp bóc của con cái quyền được mưu cầu hạnh phúc cá nhân,
Xã hội vẫn thản nhiên diễn ra tình cảnh cô gái Trà My hết lượt này đến lượt khác gánh nợ của ông anh, cậu em quí tử đua đòi.
Sự gánh vác trách nhiệm kì thực đã tước đoạt của những người con hiếu để ấy quyền sống, quyền làm người.
Đạo lý nào đã khiến cô gái Trà My liều bằng cả nhân mạng giúp cha, giúp anh, giúp em?
Khi nghĩa vụ đạo lí buộc phải hi sinh những gì thuộc con người cá nhân mình, luật pháp, xã hội, đất nước quê hương có bảo vệ con người khỏi mất mát, ngay cả với người thân?
Sự tôn trọng với những giá trị con người cá nhân phải cần đến một cơ sở văn hoá mới, thực chất như một cuộc vận động thay đổi có tính chất cách mạng về tư duy của người Việt Nam.
Vấn đề thật sự hết sức to lớn, có ý nghĩa của một cuộc giải phóng.
Hôm ấy ở Ba Lan, tôi nhận được tin xác nhận rằng thảm hoạ hầu như là người Việt Nam cả. Một cô gái còn sống đã biên STT tiễn biệt Trà My trong hoảng loạn. Cô này (và bố cô) cùng những người đã chết ban đầu đi cùng nhau cả, sau lần 1 thất bại, đoàn 110 người sau đó mới chia thành 3 xe. Một trong ba xe bị kiểm tra, thế là thảm hoạ xảy ra.
Tôi đã nghĩ mãi rằng có nên đeo bám nguồn tin này hay không, nhưng rồi quyết định bỏ. Phần vì khó, phần vì lo sợ không an toàn cho cô gái này (và những người còn sống đó). Cô gái ấy và Trà My có vẻ khá thân, cả đoàn Việt Nam đến từ nhiều tỉnh thành đã sống cùng nhau, chờ đợi cả tháng trời ở Trung Quốc. Cô gái sau đó đã xoá toàn bộ các Stt trong suốt một tháng trời lưu trú và di chuyển rồi biến mất.
Đêm qua mới nhận được thêm tin về cô gái ấy. Họ, tất cả những người còn sống đó đều đã đào thoát vào được nước Anh, và đã bắt tay vào làm việc ở đâu đó - như mục tiêu ban đầu họ đặt ra và đã nỗ lực rồi "đến được với bến bờ"
Chúc mừng họ, ít nhất là đã giữ toàn vẹn mạng sống, thêm nữa là có cơ hội "cày kéo" trả dần món nợ mà họ đã vay - để đến chân trời nhiều hi vọng ấy.
Nhưng quả thực cũng buồn, cũng lo.
Lo là bởi những người đó hẳn sẽ còn phải đối diện với rất nhiều chông gai, nguy hiểm nào đó trong hoàn cảnh tréo ngoe như vậy.
Còn buồn - là bởi đất nước mình đã lại vừa xuất khẩu thêm vào thế giới văn minh mấy chục sinh vật (ít nhất về pháp lí) không phải / không như / không giống con người.
Để đạt được ước mơ, mỗi người bạn nhỏ đã đánh mất rất nhiều thứ. Gia đình, người yêu, phẩm giá và ngay cả trinh tiết. Cuộc đời có thể lên án họ nhưng họ chỉ phải bị mất phẩm giá của mình chứ không đi chà đạp nhân phẩm người khác... Họ mất rất nhiều chỉ để mong tìm được điểm đến sau cùng của ước mơ."