Thăm thành cổ Osaka
thành cổ Osaka không chỉ là biểu tượng của thành phố Osaka, mà còn là niềm tự hào về tinh hoa kiến trúc và văn hóa của người Nhật.
thành Osaka (大坂城・大阪城 Ōsaka-jō, Đại Phản Thành) ở khu Chūō-ku, thành phố Osaka. Tên gọi nguyên bản của nó là Ozakajo, đóng vai trò quan trọng trong việc thống nhất Nhật Bản vào cuối thế kỷ 16 trong thời đại Azuchi-Momoyama. Lâu đài Osaka nằm trên khu đất rộng 1 km vuông. Nó được xây trên hai bệ đá cao tựa vào hai vách tường đá dựng đứng, bao quanh bởi hai con hào. Kiến trúc lâu đài trung tâm có 5 tầng ở phía ngoài và 8 tầng ở phía trong, và được xây trên một tảng đá cao để bảo vệ người trong thành chống lại những kẻ tấn công dùng kiếm.
Nền thành, có diện tích khoàng 60.000 m² gồm 13 công trình kiến trúc đã được chính phủ Nhật Bản xếp vào loại Di sản Văn hóa quan trọng, bao gồm đền Toyokuni, được xây dành cho Toyotomi Hideyoshi.
Thành được Toyotomi Hideyoshi xây dựng làm đại bản doanh và căn cứ chính của mình. Sau đó, khi Tokugawa Ieyasu lên làm Shogun, ông đã chọn đây làm một căn cứ của mình để kiểm soát vùng Tây Nhật Bản.
Trên đời này làm gì có ai sợ mất ai, có chăng chỉ là người này không trân trọng người kia, thì trước sau gì cũng sẽ tuột mất, vậy thôi!
Tình yêu, chính là cạnh nhau lúc vui vẻ, lặng yên bên nhau khi trời sầm sì. Người bên bạn lúc vui chẳng thiếu. Nhưng người có thể hiểu, cảm thông, san sẻ và chịu hy sinh cùng bạn lại chẳng có nhiều.
Người cạnh bạn khi vui, xã hội ngoài kia nhiều không kể xiết. Nhưng người ở bên nắm tay bạn khi trời nổi giông bão, mỉm cười trấn an, dám hy sinh cuộc đời họ mà có thể quay lưng với cả thế giới,thì họ vẫn cố chấp bên bạn, một bước không rời.
Kiểu người như thế ”Chỉ cần em cho anh đủ tình yêu, anh có thể vì em vạch lưng trần hứng cả trời bão tố!!!”
Rồi bạn sẽ tìm được một người, dịu dàng vỗ về tổn thương xưa cũ, dùng trái tim xoa dịu lên lồng ngực sứt sẹo và làm bạn thấy rằng, chúng ta, tất cả, đều xứng đáng được bình yên!
Lúc còn trẻ, chúng ta vì một người nào đó, vì yêu hoặc chỉ vì cô đơn mà đến với nhau; nhưng sau những khổ não, chúng ta vì sao không cố chịu đựng để vượt qua mà lại lựa chọn đồng hành cùng người khác.
Khi ta thật sự thích một người. Ta sẽ tìm mọi cách để hiểu được mọi ngóc ngách trong tâm hồn người đó. Ta muốn thương và chấp nhận con người thật của họ chứ không muốn yêu lấy yêu để những bề nổi lấp lánh bên ngoài. Và ta cũng muốn được người đó thương với cái cách như vậy. Sẽ là rất khó nhưng vẫn tin và chờ đợi một ngày nào đó sẽ có một người đến và ta sẽ có thể ôm trọn người đó vào lòng với tất cả những gai góc, vụn vỡ...
Phải tin rằng trên thế giới nhất định có người dành cho ta, cho dù giờ phút này đang bị ánh sáng vờn quanh, bị tiếng vỗ tay bao phủ, hay lúc đơn độc đi trên đường phố ướt lạnh, nhưng người ấy nhất định sẽ xuyên việt thế giới này, đi về phía bạn. Người ấy nhất định sẽ tìm được bạn, bạn phải đợi.