Câu chuyện vắc-xin
shared from fb Huỳnh Thế Du,
-----
Theo tính toán của Bộ Y tế, dự kiến mua 150 triệu liều vắc xin phòng COVID-19 để tiêm phòng cho khoảng 75 triệu người, với tổng nhu cầu kinh phí ước khoảng 25,2 nghìn tỷ đồng, bao gồm kinh phí mua vắc xin, kinh phí vận chuyển, bảo quản, phân phối, tổ chức tiêm chủng.
Con số trên tương đương với gần 0,4% GDP năm 2020 của cả nước, 0,5% thu nhập của toàn dân và 1,5% số chi ngân sách nhà nước. Nó thấp hơn rất nhiều so với số tổn thất của toàn xã hội do sự chậm trễ của hai tuyến đường sắt đô thị Cát Linh - Hà Đông ở Hà Nội và Bến Thành - Suối Tiên ở TPHCM.
Nói một cách đơn giản, số tiền cần thiết để mua vắc xin là con số rất nhỏ so với tiềm lực quốc gia, ngân sách của nhà nước, thu nhập của người dân và những lãng phí đang xảy ra hàng ngày.
Y tế công cộng, trong đó tiêm vắc xin cho toàn dân là một vai trò và chức năng cơ bản của nhà nước. Đây là việc nhà nước cần phải dùng ngân sách để thực hiện việc này, nhất là trong bối cảnh chống Covid như hiện nay.
Do vậy, tôi cho rằng, ngay lập tức Nhà nước nên dành đủ ngân sách cho việc vừa quan trọng vừa cấp bách này.
Đối với, việc vận động người dân đóng góp vào quỹ vắc xin có hai mặt. Điểm lợi là có thể biết được sự chung tay của người dân trong bối cảnh khó khăn và giảm gánh nặng ngân sách. Tuy nhiên, điểm không tích cực là có thể ảnh hưởng đến các hoạt động kinh tế và đời sống người dân.
Câu chuyện của cụ bà trong bài viết của Tuổi Trẻ cho thấy rất rõ tính hai mặt này. 500 nghìn là số tiền rất lớn và quan trọng đối với những người như vậy. Tấm lòng của cụ thật là đáng trân trọng. Xã hội cần phải giúp những người như vậy bớt khó khăn hơn, nhất là trong lúc dịch bệnh như hiện tại.
Trên thực tế, chính sách của nhiều quốc gia trong bối cảnh dịch bệnh là cho tiền người dân như một lưới an sinh và kích thích các hoạt động kinh tế (bản chất nó là một gói kích cầu). Khi làm ngược lại thì sẽ có tác dụng ngược với gói kích cầu.
Bên cạnh để toàn dân được tiêm vắc xin, việc giúp người dân và nền kinh tế ít chịu tác động tiêu cực của dịch bệnh cũng không kém phần quan trọng. Do vậy, cần hết sức hạn chế những chính sách gây tác động không tốt cho nền kinh tế và người dân.
Dù bằng cách nào thì chi phí để tiêm vắc xin cho toàn dân cũng do gần 100 triệu người Việt Nam gánh chịu. Do vậy, chìa khoá là lựa chọn cách thức triển khai chứ không phải chỉ là cách làm sao huy động đủ nguồn lực để mua chúng.
Cuối cùng, Việt Nam sẽ có nhiều loại vắc xin với các mức hiệu quả khác nhau. Tâm lý con người ai cũng muốn được chọn cái tốt. Tuy nhiên, nếu điều này xảy ra sẽ là mảnh đất màu mỡ cho tham nhũng, tiêu cực và những hệ luỵ khác. Công bằng trong tiêm chủng vắc xin sẽ là một tiêu chí quan trọng khác.
Do vậy, cách thức để đảm bảo tính ngẫu nhiên cho mỗi người dân được tiêm, tránh tình trạng lựa chọn gắn với tiêu cực có thể xảy ra. Đối với việc này, sự giám sát của người dân và toàn xã hội hết sức quan trọng. Đây mới là vai trò đích thực của xã hội, trong khi kinh phí cho việc mua vắc xin thì dùng quyền lực của Nhà nước sẽ nhanh và hiệu quả hơn.
Tags: columnist
Mình cho là CP đang tuyên truyền xin tiền dân cho quỹ vaccine theo kiểu bòn tiền cả của những người già cùng khổ và trẻ em chưa làm ra tiền (vào ngày 1/6) là hết sức phản cảm.
Lẽ ra người già và nghèo phải là đối tượng được CP hỗ trợ tiền chống dịch và phải được tiêm vaccine free sớm, do họ là đối tượng yếu thế, dễ chết khi mắc dịch. Đằng này MTTQ nỡ cầm tiền của bà già nghèo khó, lại còn đăng lên báo như 1 điều đáng khích lệ. Thật khó hiểu.
Còn trẻ con lẽ ra ngày 1/6 phải được nhận quà thì lại được tặng quà cho người lớn bằng tiền nuôi lợn đất.
Để thu được nhiều tiền mua vaccine 1 cách minh bạch hơn mình đề xuất giải pháp là CP phát hành công trái vaccine. Đây là hình thức người dân ứng cho CP tiền mua vaccine. Ví dụ nhà mình 4 người, tiêm vaccine hết khoảng 8 triệu thì mình sẽ mua công trái 4 triệu hay 8 triệu. Sau này khi tiêm vaccine mình sẽ đem công trái ra thanh toán. Nếu thiếu thì bù thêm tiền, nếu thừa có thể không lấy lại hoặc lấy lại, tuỳ mỗi người.
Bản chất việc nhà nước xin tiền dân là do CP thiếu vốn để mua vaccine. Thì dân ứng tiền cho CP để chung tay cùng nhà nước. Giống như mua hàng thì đặt cọc tiền, không lấy lãi. Vì đằng nào cũng vậy, chúng ta góp tiền cho CP rồi CP lại tiêm free cho chúng ta thì 2 bên hãy sòng phẳng hơn bằng 1 cái biên lai, chính là tờ công trái.
CP đã không cần xấu hổ để xin tiền dân thì mình cho là việc bán công trái này còn đỡ xấu hổ hơn nhiều. Việc CP hỗ trợ đối tượng chính sách thì vẫn cần thiết, CP vẫn có thể lấy tiền bán công trái để làm điều đó. Nhiều người dân cũng sẽ sẵn sàng mua công trái thừa tiền vaccine để hỗ trợ người nghèo. Nhưng tờ công trái nó thể hiện tính thị trường, CP không mang tiếng xin tiền dân. 1 số người dân cũng không cần phải dựa vào ngân sách, để dành ngân sách cho người nghèo.
Mình hiểu CP đang làm như hiện nay vì não trạng CS, muốn lấy tiếng là công bằng với mọi đối tượng. Nhưng với chế độ CS định hướng TBCN hiện nay thì mình nghĩ CP nên mạnh dạn thị trường hoá nguồn tiền mua vaccine. Có thể có người cho là không nước nào phải bán công trái vaccine cả. Nhưng anh em cũng cần hiểu là chẳng nước nào phải đi xin tiền dân cả. Với 2 động thái đáng xấu hổ thì nên chọn cái đỡ xấu hổ và sòng phẳng hơn với người dân theo hướng thị trường.
Ai thích đóng góp cho CP thì cứ đóng. Ai không muốn đóng thì mua công trái, xã hội có đủ loại thành phần và đủ quan điểm chống dịch khác nhau. CP không nên máy móc chỉ theo 1 con đường xã nghĩa, hãy đa dạng giải pháp nhận tiền từ người dân. Vaccine Covid cũng sẽ như vaccine cho trẻ em, kiểu gì cũng có nhóm nhận free và nhóm mua.
Mình thấy việc này hơi quá rồi. Tiền mua vaccine hơn 1 tỷ đô, Bộ Tài chính tính toán ngân sách cân đối là 16 ngàn tỷ từ ngân sách TW, 9 ngàn tỷ từ ngân sách địa phương và quyên góp. Số tiền này thực ra ko lớn so với kinh tế VN, ko cần thiết phải phát động phong trào toàn dân góp tiền mua vaccine như phát động tuần lễ vàng 1946 như thế. Tới nay mới thành lập quỹ được vài ngày, quỹ đã nhận được 3000 tỷ chủ yếu từ các doanh nghiệp rồi.
Có Quỹ cũng tốt, ai thích góp thì cũng tốt, Quỹ lại có thêm nguồn lực sẵn có để chủ động nhưng không cần thiết tuyên truyền như thể đó là một nghĩa vụ đóng góp rồi lại nói là Nhà nước tiêm “miễn phí” cho dân.
Đây là một việc làm thiết thực uống nước nhớ nguồn và nhân văn nhất mà 1 tổ chức lâu đời nhất nhì VN có thể làm được cho giai cấp công nông!