Thằng hề, trò hề, và Hoài Linh
shared from fb le ngoc son,
-----
Nhìn cảnh người của Hoài Linh đi giữa cái bỏng rát khô khốc của cái nắng 40 độ ở miền Trung để trao quà cho… “đồng bào lũ lụt” mà cười ra nước mắt. Cười như khi xem hài của danh hài này vậy! 😀
Nói ra thì bảo là người ta đang khắc phục sao cứ “ngứa mồm”, nhưng thực sự nhìn cái cách Hoài Linh “đi” làm từ thiện thật nực cười hết biết.
Đi từ thiện mà như chạy xô, đáp ứng đủ chỉ tiêu rải tiền cho kịp tiến độ vậy. Cứ đến mỗi tỉnh, gặp Mặt trận Tổ (MTTQ) rồi quẳng cục tiền đó là xong nghĩa vụ. Làm từ thiện vô tâm thế thì làm làm gì? Liệu người dân bị thiệt hại vì bão lũ có thực sự nhận được những gì họ cần không? Và liệu có đến tay họ như mong muốn của những người ủng hộ? Với cách chạy xô đang làm, tôi nghi ngờ về tính hiệu quả của việc “cứu trợ” này!
Cuộc chạy xô đi rải tiền “cứu trợ bão lụt” này, về bản chất, chỉ là cuộc chạy của Hoài Linh nhằm muốn thoát ra khỏi cơn bão của dư luận.
Không ít người không tin vào các tổ chức chính thống chuyên kêu gọi cứu trợ, nên mới tìm đến “thần tượng” của mình để gửi gắm, mong đồng tiền đó được đến thẳng tay người dân. Giờ “thần tượng” thay vì đi xuống với người dân, thì lại cử người đến MTTQ các tỉnh, quẳng tiền ở đó là xong. Làm thế họ cũng tự làm được, cần gì đến ông. Không có cách làm nào lười biếng và vô trách nhiệm hơn. Kiểu như để thoát cái sự phẫn nộ của dư luận càng nhanh càng tốt vậy! Người ủng hộ tránh vỏ dưa thì gặp đúng vỏ quả dừa điếc!
14 tỷ là cục tiền không nhỏ. Người làm từ thiện có tâm thì phải tính làm sao đưa cho dân hiệu quả, giúp sinh kế lâu dài cho họ. Cục tiền đó không phải cục xương, ngậm không được thì nhả vì sợ hóc!
Trong tiếng Việt, khi nhắc đến “nghệ sĩ hài” thì thường đi liền với “biểu diễn nghệ thuật”, nhưng nếu nhắc đến “thằng hề” thì sẽ chỉ làm những… “trò hề” mà thôi. Hoài Linh chọn lựa tư cách của mình là "nghệ sĩ" hay chỉ là một "thằng hề" làm "trò hề" trong lòng công chúng là do chính anh ấy chọn!
Có những vai diễn đóng đạt trên sâu khấu, thì không nhất thiết phải đóng luôn ở sân khấu cuộc đời!
Tags: columnist
Một sự việc nhỏ, mà để cho nó kéo rề rà đến mức nát tươm.
Cái sai lầm chết người của một nghệ sĩ nọ là có được một đám đông lớn ủng hộ, nhưng bản chất lại không hiểu về đám đông.
Có thiên binh vạn mã(*) trong tay, mà không hiểu về chuyện dụng binh vận mã, thì cũng chết dưới tay của binh mã. Đúng hơn là chết bởi sự u mê của bản ngã trịch thượng, và cái tôi (tưởng là lọc lõi) quá lớn!
Giấc ngủ nguy hiểm nhất là giấc ngủ trên vinh quang giả tạo.
Cơn say nguy hiểm nhất là cơn say trên danh tiếng dễ dàng.
Thử thách sinh tử nhất là vượt qua cái tôi cao ngạo.
——
(*): một nghệ sĩ hài có hơn 12 triệu followers FB, và hơn 1 triệu subcriber YouTube
Cuộc khủng hoảng thực sự và căn cớ cho sự tan tành hiện nay của người chuyên đóng hề Hoài Linh không phải do người khác, mà chính là do anh ấy.
Cuộc đắm con xuồng sự nghiệp của Hoài Linh không phải đắm vì 13 tỷ đồng từ thiện, mà đắm vì vụ dính líu đến ����̃ ������̀���� ����̂�� trong việc "chữa bệnh" cho chúng sinh, các hoạt động mê tín dị đoan và các nghi án về việc nghiện cờ bạc của ông này.
Chuyện 13 tỷ đồng chỉ là cái giọt nước làm tràn li, kích hoạt những ẩn ức (vốn âm ỉ) của công chúng trỗi dậy mà thôi!
Phải hiểu rõ căn cơ vấn đề, bắt đúng bệnh, mới chữa được bệnh.
Đi đổ thừa linh tinh vừa sẽ ko giải quyết được gì, vừa làm cho vấn đề của Hoài Linh trở nên nghiêm trọng hơn! Kiểu như "đau bụng mà uống nhân sâm" í ạ! Thêm nữa, sử dụng đội quân chó săn đi comment chửi bới những ai không ủng hộ, là việc ngu xuẩn và hạ đẳng nhất trên đời.
Và thực sự với tư duy nhìn vấn đề kiểu đó, đó là nguyên do Hoài Linh bị lọt vào cái khe mà càng giãy, càng lún sâu.
- Con nuôi của Đức Hải lấy điện thoại của bố, hại bố đến mất chức Hiệu phó ��
- Con nuôi của HL14 nghe nói nhiều lắm (như ca sĩ Hoài Lâm) mà chả một đứa nào xuất đầu lộ diện, ra chắn bão giúp cha…��
- Con nuôi của Phi Nhung, đi hát mải mê quá quên việc cầm tiền, để giờ thiên hạ chửi “mẹ nuôi” sấp mặt…��
Còn mấy thằng thợ viết lởm lâu năm, dùng đội quân nick ảo núp lùm ra bảo vệ, cắn xé những ai nói sự thật… thì đang được củng cố hồ sơ, chuẩn bị ăn đơn kiện.
Rồi đến một dịp offline, một tình nguyện viên dạy trên đó có kế hoạch sẽ đến Hà Nội chơi, và tổ chức một buổi gặp mặt những người học. Giảng viên này tên là Miranda, người Canada sống tại Hàn Quốc (sau này lấy chồng Hàn Quốc).Tôi đã nhận host bạn ấy ở nhà mình theo kiểu homestay miễn phí.
Chơi mấy hôm rất vui, đến lượt tôi giới thiệu và đưa bạn lên Đền Ngọc Sơn, trên gồ Gươm. Bạn cũng vào, nhưng khi thấy các tượng thờ, bạn không dám bước vào. Tôi tò mò mãi, hỏi vì sao. Bạn bảo tao là dân Công giáo, tao chỉ có thờ một Chúa thôi, không thể vào viếng đạo khác.
Thực sự lúc đó, mình hơi ngạc nhiên, thuyết phục cô ấy là mày vào thăm chơi thôi, ai bảo mày thờ cúng gì đâu. Nhưng cô ấy vẫn một mực đứng ngoài. Tôi thấy cô ấy cực đoan, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì cô ấy có lý của riêng cô ấy.
Giờ quay lại chuyện đang lùm xùm nè: Một ông vốn được coi là theo Công giáo. Bỏ đạo gốc để đi sang đạo thờ Mẫu, pha tạp chút đạo Phật...
Bạn nghĩ gì mà mê muội thần tượng vậy?
Đến mức người ta còn phản bội chính niềm tin của mình, thì đám fan cuồng là cái gì mà hi vọng gì đến việc người ta sẽ trung thành với các bạn?
"Thần tượng" của các bạn chỉ trung thành với lợi ích của anh ta mà thôi.