Bi kịch Tống Giang

shared from fb Tiên Long Đỗ,
-----


Hoàng đế say sắc đẹp cũng đánh mất vị thế, bị người dưng mắng trước mặt mà không thể lên tiếng. Hảo hán Tống Giang cũng phải cúi mình nhờ vả Lý Sư Sư cô nương, quà ra mắt cũng trăm lạng vàng.

Trước mặt anh hùng Tống Giang, người đẹp xua tay tiễn khách, với 12 viên minh châu quà ra mắt, giống như nhiều quan viên phú hộ bị đuổi về. Lý cô nương nói rõ, việc gì qua cửa cũng phải nhờ vả rõ ràng, đến cả việc của Đại Lí Tự cũng chỉ chép đủ trên tờ giấy bằng hai ngón tay là xong.

Rất ngạo nghễ quyền lực, lấy lại công bằng một phần cho các cô nương như Cổ Thị, Phan Xảo Vân, Phan Kim Liên, Diêm Tích Kiều, bị đổ gánh hết tất cả tội lỗi, phận nữ nhi trở thành tội nhân thiên cổ. Quyền lực này vào tay Kim Dung tiên sinh sẽ thành Ngọc nữ tố tâm, Cửu âm chân kinh, Hấp tinh đại pháp, Ngọc nữ tâm kinh, chứ không bao giờ tầm thường. Sắc đẹp đỉnh cao cũng đâu thua kém sức mạnh của quyền chức, tiền bạc, hay bản lĩnh tài nghệ, trên giang hồ.

Mà cũng lạ. Lý Sư Sư cô nương ngồi với hoàng đế thì ốm, với giang hồ thì khỏe lại. Tống Giang quà ra mắt trăm lạng vàng, mà vẫn lúa trước mặt người đẹp. Yến Thanh vai vế người hầu, mà người đẹp lại xốn xang.

Đến đoạn chiêu an thấy Lương Sơn tiến thoái lưỡng nan không biết đi đâu, hội chứng chiến lược stuck in the middle. Chục vạn quân đi làm cướp mang tội lớn với dân với nước. Mà bộ dạng cướp về triều thì còn tội hơn, lấy đâu chỗ mà ngồi. Chỉ khổ cho 10 vạn binh tướng bị hóa vàng, giữa các cuộc thanh trừng quyền lực. Tống Công Minh áp ti nuôi binh lên đến chục vạn, thì đã gây bao tội ác với dân chúng và với triều đình. Hàng chục vạn dân vô tội đã bị nướng trong các trận đánh phá, các cơ sở hậu cần thành trì phía bắc của triều đình để chống Liêu và Kim bị phá hoại, cho sự lớn lên của đội binh mười vạn đó. Mặt khác, xiển dương tuyên ngôn tụ nghĩa sơn trại, nuôi binh mười vạn vì muốn diệt tham quan ô lại tiểu nhân, rồi đem binh về làm hàng thần lơ láo trong đám tham quan đó. Có phải như thế là công minh hay cũng chỉ là tiểu nhân xảo trá.

Trên bến Tầm Dương, Tống Công Minh ví mình hơn Hoàng Sào, muốn xưng đế vương, rồi lúc nuốt cơm sống chiêu an lại muốn làm trung thần nghĩa sĩ. Thế là sao ta. Người trung quân trung nghĩa tại sao đi giúp tội phạm, khi là anh thư lại huyện, cũng là quan chức ăn lương triều đình. Tống kaka làm vậy, đâu có cần vương pháp triều đình, tôn trọng đồng liêu, giữ an nguy gia đình, hay cũng đâu có tình nghĩa huynh đệ thân thiết nào với nhóm Tiều Bảo Chính đâu, chỉ là quen biết sơ. Cái xảo trá, biển lận đã không che giấu được mãi trong cái vỏ giả nhân giả nghĩa, hay các chiêu bài thu nạp nghĩa binh sáo rỗng. Nó tự lộ ra khi tội phạm lớn lên. Quy mô mười vạn làm anh ta sợ hãi, muốn phủi tay phản bội cái gọi là huynh đệ, dù anh ta biết kết cục của mình và đội ngũ. Làm gì có chỗ cho một nhân cách cỡ như Tống Giang trong môi trường quan chức triều đình. Tầm cỡ Tống Giang thì làm đệ út cho Cao Thái úy không xong.

Đó là lý do Tiều Cái không hề muốn Tống Giang làm trại chủ, vì cuối cùng đã nhìn ra chân tướng Tống Giang. Tiều Bảo Chính đã mắm môi bẻ mũi tên để lại di ngôn: ghế trại chủ Lương Sơn Bạc sẽ dành cho người giết được Sử Văn Cung, một việc mà người như Tống Giang gần như không bao giờ làm được. Rồi sau anh ta cũng đủ chiêu để né thực hiện di nguyện đó. Tống Giang là bi kịch của chính anh ta, của Lương Sơn, của bách tính, và của triều đình. Sự hỗn loạn, giả dối, trắng đen lẫn lộn cả trong đám quan lại vua chúa lẫn đám tặc khấu, sự bế tắc, không lối thoát của một xã hội thiếu thể chế, mặc dù nhân tài và vật lực không thiếu.
Tags: china

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc