Mong người luôn an

shared from fb Vy Diệp Linh,
-----
Mãi đến khi mái đầu đã điểm sương, mãi đến khi lượng từ tâm đã nặng như đất và rộng lớn như trời, khi đó con người mới biết cúi xuống cảm ơn những điều bình dị nhỏ bé ngay dưới chân mình, những thứ đã trở nên lẻ loi từ rất lâu do con người đã bỏ quên để tìm kiếm hạnh phúc cho mình ở những nơi nào đó rất xa ngoài kia.

Một hạt mầm vừa đội đất đứng lên, để sống.

Một bông hoa nhỏ vừa nở ngoài hiên, để cười.

Một chiếc mầm non bật ra ngay bên cạnh một vết thương vừa khô nhựa, để lớn.

Một thân cỏ cuối mùa vàng úa cúi xuống vùi vào đất những hạt mầm chờ mưa, để kết thúc và bắt đầu lại.

Chúng luôn kể cho con người nghe một câu chuyện gì đó trong im lặng, nhưng con người lại quay mặt đi, không muốn nghe.

Mãi cho đến một ngày, khi con người nhận ra không có gì lớn hơn trong cuộc sống bằng những điều nhỏ bé, không có gì đẹp hơn trong cuộc sống bằng những điều giản dị, và không có tiếng nói nào trong cuộc sống lớn hơn sự im lặng.

Hạnh phúc từ những giản dị là thứ hạnh phúc khó nhất trên đời, vì đó là sự giới hạn tột cùng của sự từng trải.

__________________

Mong người luôn an.
Photo by Toa Heftiba on Unsplash


Tags: transform

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc