Pass it on

shared from fb Nguyễn Quốc Vương,

"khi còn trẻ tôi thích người thông minh, lúc về già tôi thích người tốt bụng"
-----
Ngày xưa, hồi còn đi học mình cũng nghĩ thông minh là tối thượng. Mình thán phục các bạn thông minh và bản thân cũng cố gắng để thông minh.


Tuy nhiên, sau này, sau rất nhiều vấp váp trong học tập, cuộc sống, tình cảm, đặc biệt khi va chạm, tiếp xúc, làm việc và sống cùng đủ hạng người từ dân lao động mồ hôi khét lẹt, người ta, tây, tầu, Nhật, Mễ, Mỹ tới dân áo trắng cổ cồn, giáo sư, tiến sĩ... thì mình rút ra một điều.

Thông minh rất đáng quý nhưng quý không kém thậm chí quý hơn là những cảm xúc nhân bản thuộc về con người như sự cảm thông, lòng trắc ẩn, sự rung động trước cái đẹp, sự khoan dung và khả năng tự phản tỉnh để mài giũa cá nhân...

Những cái đó thuộc về tâm lý, về cái gì đó rất khó gọi tên ở con người và nó có sức hấp dẫn lớn hơn sự thông minh.

Từ đó mình đâm ra sợ nhiều người thông minh. Sợ thật sự!

Vì thế trong đời sống đôi khi nghe người này người kia khen ông nọ bà kia, người nọ người kia giỏi lắm, siêu lắm, mình không bình luận gì nhưng mình có cảm giác sờ sợ.

Đấy là sự sợ hãi con người.

Không rõ có cai có cảm giác sợ hãi như mình không?

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc