Dấu ấn Thượng tướng Nguyễn Chí Vịnh với lực lượng gìn giữ hoà bình Việt Nam
...Despite joining UN peacekeeping activities quite late compared to many other countries in the region in 2014, Vietnam boasts admirable achievements in the peacekeeping movement. It was Senior Lieutenant General Nguyen Chi Vinh who selected the very first core officers in charge, directing research and activities while encouraging different generations to join Vietnam's peacekeeping force. As the organization is now in full operation, it is ready to meet the growing demands of the United Nations.
Since holding the position of Director General of the General Department of Defense Intelligence, Senior Lieutenant General Nguyen Chi Vinh had aimed at developing the military in terms of multilateral activities with international organizations, especially the United Nations. According to him, protecting the fatherland in the modern era is not restricted to the defense of territory, territorial waters, and airspace, but also requires a more proactive position. This can be seen in the way Vietnam sent troops to provide support for humanity, serving larger goals, millennium goals of the United Nations, thus gaining trust and demonstrating to the world Vietnamese people’s friendliness and love for peace.
In the midst of global integration and turbulence, it is important to earn credit, maintain national stability and promote partnership, said Senior Lieutenant General Nguyen Chi Vinh. Peacekeeping is a strategic activity, with enormous influence in terms of politics, diplomacy and national defense. Therefore, only well-qualified officers and soldiers, who are equipped with relevant knowledge and always uphold the cultural values of the peace-loving Vietnamese, can participate in this field.
source: sggp
Tags: politics
Gần đây, Trần Việt Trung đưa tôi cuốn "Người thày" bảo, anh cầm đọc, sách của Vịnh đấy, cuốn này Vịnh viết chân thực lắm. Tôi cầm trong cảm giác ngần ngại thường trực với những cuốn sách kiểu tự truyện như thế. "Người thày" trong loại thể đề ở bìa sách là Truyện nhưng thực chất là tự truyện. Không ngờ cuốn sách cuốn hút tôi bất ngờ ở câu chuyện hấp dẫn và nhất là những góc khuất của nghề tình báo với những thủ thuật nghề dù đã được tác giả tiết chế tối đa.
Có lúc tôi bất chợt nghĩ lại vụ Sáu Sứ năm nào với một kịch bản chính trị không tưởng để rồi vỡ ra về một nghề đầy nguy hiểm khi đọc "Người thày" và thật sự tôi tâm phục những gì Nguyễn Chí Vịnh đã viết trong "Người thày" và đã làm được trong cuộc đời binh nghiệp của mình.
Ngoài đời duy nhất tôi gặp Nguyễn Chí Vịnh một lần. Ấy là sau khi tôi viết bài về "Người thày" in trên "Tiền Phong". Hôm đó trong đám cưới con gái út nhà văn Trần Việt Trung. Nhà văn giới thiệu xã giao tôi với tướng Vịnh. Lúc này ông đã lâm trọng bệnh cố gắng gượng đến dự cuộc vui của gia đình bạn thân. Nguyễn Chí Vịnh bắt tay tôi một cách trọng thị và chân tình, ông nói lời cảm ơn tôi về bài viết "Người thày". Tôi chỉ bảo cuốn sách xứng đáng anh ạ, rất cần những cuốn sách như thế này, tôi viết công tâm. Nguyễn Chí Vịnh có vẻ cảm động.
Mối quan hệ giữa gia đình hai vị Đại tướng đầu tiên của QĐNDVN, cũng như mối quan hệ của hai người đó với nhau như thế nào hồi cả hai còn sống, vẫn là một điều khá bí ẩn với người ngoài. Dường như đó không phải là mối quan hệ thân thiện lắm. Thời hai ông còn sống thì một được coi là tướng quân sự, xuất thân trí thức, thân Liên Xô, còn một là tướng chính trị, xuất thân nông dân, thân Trung Quốc (nhưng cũng như những cách phân loại nhị nguyên khác, đó chỉ là cách phân loại đại khái).
Ông Giáp đã hầu như bị đẩy vào hậu cảnh trong giai đoạn vụ án xét lại chống Đảng năm 1967 (với nghi án đứng đầu âm mưu đảo chính trong Đảng), nhưng cái chết bất ngờ của tướng Thanh trong cùng năm đó đã đưa ông trở lại vị thế quyền lực đứng đầu trong quân đội (dù tất nhiên không thể so được với thời chống Pháp).
Con ông Giáp với con ông Thanh cùng lứa nhưng hình như không chơi với nhau (dù con ông Giáp vẫn chơi với con ông Duẩn, mặc dù hai người vẫn là đối thủ chính trị nặng ký nhất đối với nhau). Con ông Giáp sau này hình như cũng không ai làm trong quân đội nữa?
Anh hùng vụ này đúng là tướng Võ Viết Thanh, ra lệnh bắt cả hai là ngoài sức tưởng tượng của cả hai bên
cả hai ông Lê Đức (Thọ và Anh) đều ám ảnh vè sự bên lề, ra rìa lịch sử.
Đăcj biệt là Sáu Thọ háo danh hehe cứ sắp gần chiến thắng là bác ý lại vào Nam chỉ đạo, thua liểng xiểng thì lại ra
Qua nhiều chuyện tương tự thì thấy giữa hai ông đại tướng là cả sự tương phản. Ông NCT là con người của hành động, năng nổ, sát thực tế, linh hoạt, không giáo điều, cũng không có kiểu cố xây dựng hào quang cá nhân mà một lòng vì tổ chức ông theo đuổi. Về tư tưởng có vẻ ông theo trường phái hội tụ (nghĩa là TBCN hay XHCN là hai con đường cuối cùng sẽ gặp nhau khi xã hội văn minh).
Tôi nghe đến tên anh Vịnh từ khoảng năm 1986-1990, khi đó anh Vịnh chưa giữ những cương vị lớn và được biết đến như sau này. Lí do là cha tôi ở Cục 2, ông làm trong ngành từ năm 1952 khi tướng Giáp chuẩn bị cho trận Điện Biên Phủ nên phát triển mảng quân báo.. và nhờ vậy, tôi nghe đến những nhân vật trong ngành từ rất sớm và là những chuyện chưa có trên báo, cũng chỉ là nghe cha tôi kể lại đôi chút mà tôi bởi chắc còn rất nhiều chuyện cha tôi không biết hoặc không bao giờ kể..
Gần đây/sau này, mọi người mố biết và ca ngợi anh Vịnh, và tôi cũng thấy anh Vịnh giỏi, rất con người/cá tính/có tư duy và nhiều thành tựu nhưng vấn đề là lẽ ra đất nước/dân tộc đã có nhiều những người như vậy và có thể cả hơn vậy nhưng cuộc đời họ không thuận lợi như thế. Anh Vịnh làm được/tư duy được thế, cứ coi là vậy, hẳn một phần thậm chí phần lớn vì là con trai tướng Nguyễn Chí Thanh, rồi con rể tướng Vũ Chính.. Ông được gặp nhiều nhà lãnh đạo, có được sự tự tin/mạnh mẽ và cả sự tin cậy là nhờ gia thế và quá khứ (cùng với tính cách..). Bao nhiêu người được như tướng Vịnh, được gặp những nhà lãnh đạo từ khi còn rất trẻ, không bị nghi ngờ bất cứ điều gì về sự trung thành và mục tiêu chính trị..
Tôi không biết đích xác nhưng tôi tin rằng, ở Cục 2 và cả trong xã hội/dân tộc có nhiều người rất tài năng nhưng họ không có thuận lợi đó, họ không có sự ưu ái/may mắn trong cuộc đời như vậy. Không ai biết đến họ, và họ cứ trượt dần từ tiềm năng/tố chất rồi chững lại, rồi từ từ mờ nhạt đi bởi không được tham gia vào những câu chuyện lớn, không được tiếp cận những nguồn thông tin lớn, không được đặt vào những chiếc ghế có những thách thức lớn và được giao những dự án lớn..
Một xã hội bình đẳng và tự do phải là nơi cho phép những con người có tài năng/tố chất trưởng thành và phát triển bất kể nguồn gốc, thành phần, ló lịch, nhân thân.. Hamilton xuất thân chỉ là con ngoài giá thú của một phụ nữ nghèo ở hòn đảo Nevis xa cách nhưng đã vươn lên và rồi có những đóng góp to lớn vào việc định hình nhà nước Mỹ, cả cấu trúc kinh tế, chính trị và thể chế, hay ở Việt Nam ngày xưa có Đào Duy Từ cũng vậy, bây giờ không biết có ai không..