Bản đồ đất Palestine mất vào tay Do Thái Israel từ năm 1947 tới nay


Nhiều người chia sẻ tấm bản đồ này như một bằng chứng hiển nhiên về việc Israel cướp đất trắng trợn của Palestine.

Nhưng nó không đầy đủ. Tấm bản đồ thứ nhất thì đúng là phần đất này có tên là Palestine nhưng nó ko phải là quốc gia Palestine của người Palestine mà là xứ Palestine do Anh uỷ trị (mandate), đại khái có thể coi là xứ bán thuộc địa và đa chủng tộc do Anh kiểm soát. Chỉ có tấm bản đồ thứ 2 là có giá trị pháp lý vì đó là phương án của Hội Quốc Liên chia xứ uỷ trị Palestine thành hai phần: Israel cho người Do Thái và Palestine cho người Palestine theo Hồi giáo.

Nhưng câu chuyện từ bản đồ thứ 2 tới bản đồ thứ 3 ko đơn giản là tham vọng xâm lược của Israel mà là việc người Hồi giáo Palestine và các nước Arab xung quanh không chấp nhận sự phân chia này, mới đem quân tiến đánh để tiêu diệt nước Israel non trẻ. Ai dè người Do Thái ở thế chó cùng bứt giậu, họ đã chán làm thỏ, làm cừu để bị Đức quốc xã nó săn rồi nên bèn làm hổ, làm sói; không những bảo vệ thành công quốc gia hợp pháp của họ mà còn nhân tiện ngốn luôn phần lớn lãnh thổ của những người hàng xóm Palestine không biết tự lượng sức mình kia.

Thêm một cuộc chiến nữa năm 1967 với kịch bản tương tự và một lần nữa năm 1973 cũng y như vậy- trong cả hai lần, Israel đều là bên bị tấn công trước và kết quả của mỗi lần bị đánh là lãnh thổ họ chiếm đóng lại càng phình ra còn những kẻ đánh họ trở thành những người tha hương, mất Tổ quốc, mang theo mối hận thù nhiều thế hệ không thể nguôi ngoai.

Ai đúng? Ai sai? Vấn đề quá phức tạp và đã gây quá nhiều thương đau cho các bên để có thể nói được một câu trả lời chính xác. Đúng ở sai ở đây còn tuỳ vào góc nhìn, và hơn nữa, không thể chỉ nhìn vào quá khứ mà đưa ra phán xét, mà quan trọng hơn đó là hiện tại và tương lai.

Trong những cuộc chiến một mất, một còn mà cả hai bên đều chịu mất mát lớn, đều ở thế sợ rằng mình mà ngừng lại, hay chỉ cần tỏ ra non gan một chút, bớt hổ báo đi một chút là thế nào cũng bị bên kia (hoặc chính nội bộ mình) xơi thì vòng xoáy bạo lực sẽ ngày càng gia tăng với gia tốc ngày càng cao.

Để phá vỡ vòng xoáy ấy, cần có những con người có nghị lực rất lớn và chấp nhận hiến thân mình như vật hy sinh-những người như cựu Thủ tướng Rabin của Israel- để cả dân tộc thức tỉnh rằng nếu cứ máu đòi máu, răng đòi răng, đất này vốn của ông nội tôi hay cụ tổ 2000 năm của tôi thì nhất định nó cũng phải là đất của tôi thì những gì còn lại chỉ là thứ đất muôn đời rấy máu người thôi.

Và họ dường như suýt làm được điều đấy, trong vòng 20 năm. Nhưng tới giờ có lẽ những công sức đó cũng đang đổ xuống sông, xuống biển cả.

from fb Linh Hoang Vu,

1 Comments

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc