'Killers of the Flower Moon' -- tội ác thầm lặng

Nếu bình chọn phim của năm nay thì mình nghĩ có ba cái tên: Killers of the Flower Moon, Oppenheimer và Past Lives.
Những khung hình đã có tính kể chuyện. Em nhìn anh trìu mến, còn anh đang nhìn đâu không rõ, lảng tránh và trốn chạy.


Hai phim đầu đều trên 3 tiếng, là các tác phẩm đồ sộ, có âm hưởng sử thi, giống với các cuốn tiểu thuyết dài. Một người thì là đạo diễn gạo cội, xuất sắc trong hàng chục năm qua, luôn tìm tòi, luôn sáng tạo, thử nghiệm trên hàng loạt thể loại (trừ siêu anh hùng, thứ mà ông công khai khinh bỉ và vì thế đã hứng chịu không ít phản ứng dữ dội từ các nhà làm phim trẻ và khán giả trẻ tuổi). Công thức làm phim của ông: cổ điên, nhiệt huyết, tình cảm, đạo đức, lòng tin, điều xấu và điều tốt. Một đạo diễn cổ điển nhất trong số những đạo diễn mà hiện nay đang còn sống.

Người kia là một đạo diễn trẻ nhưng nổi tiếng không kém và đắt hàng hơn nhiều, người khiến cả giới phê bình và khán giả bình thường đều phải kinh ngạc, có bàn tay của vua Midas, chạm đâu cũng ra vàng và dường như có thể làm bất cứ thể loại phim gì, kể cả siêu anh hùng, hay nói đúng hơn, nhất là siêu anh hùng, và đều tạo ra những dấu ấn rất riêng. Một người đi giữa các thế giới, không thuộc hẳn vào nơi nào, đó vừa là tài năng nhưng cũng có lẽ là một thứ chưa hẳn đã là hạnh phúc của anh ta. Bởi lẽ xem phim Nolan, điều mình cảm thấy là sự không chắc chắn, sự mong manh, không có một niềm tin vững chắc như Scorsese. Sự mong manh và không chắc chắn luôn có một vẻ đẹp và sự hấp dẫn của nó, nhưng mình nghĩ những người mang quá nhiều sự mong manh thì lại khó có hạnh phuc

Và tình cờ hay không thì năm nay, tác phẩm mà họ chọn đều là những câu chuyện dựa trên đời thực và rất gần đời thực. Một tội ác xảy ra trong một cộng đồng người da đỏ mà đa số chúng ta không biết tên. Hay những chuyện xoay quanh cuộc đời của một nhà khoa học- người mà chúng ta không biết là nên mang ơn hay nên oán hận, tên sát nhân đã giết hàng chục vạn dân thường vô tội hay kẻ đã cứu hàng triệu người khỏi cái chết được báo trước?

Đó là những bộ phim hay vì đó là thứ điện ảnh khiến người xem phải nghĩ khi xem, phải đặt mình vào vị thế trả lời những câu hỏi đạo đức- thứ mà tác giả đặt ra nhưng không cho sẵn câu trả lời.

Còn Past Lives. Đó lại là một điều khác hẳn, một cơn gió thoảng, một little gem (kiệt tác nhỏ), một thứ không bắt người ta phải nghĩ mà hầu như là một hồi ức tuổi trẻ, những điều chúng ta lẽ ra đã có thể làm, những ký ức bittersweet… Và New York, New York! Ooh-ooh-ooh, New York!

Về mặt bằng chung, tôi nghĩ các phim hay năm nay xuất sắc và có chiều sâu hơn hẳn so với năm trước. Everything Everywhere All at Once? Chẳng nhớ gì nhiều ngoài mấy thứ hài nhảm hơi Châu Tinh Trì nhưng lại không có được sự ngây thơ của hài nhà họ Châu. All Quiet on the Western Front? Một phim cũng được được nhưng vẫn hơi lên gân quá và hơi thiếu sự kết nối thực sự của con người, và những bi kịch con người.

from fb Linh Hoang Vu,

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc