TÔI ĐÃ CHẢY NƯỚC MẮT



Khi tấm biển hiệu Ôbobun được gắn lên tại 42 Avenue Alsace Lorraine, tôi xúc động chảy nước mắt. Tôi cảm nhận được, đó không chỉ là những giọt nước mắt của sự xúc động, mà còn là một điều gì đó thiêng liêng hơn thế, chứa đựng cả một hành trình đầy gian nan, vất vả trộn lẫn với nhọc nhằn nhưng cũng đầy tâm huyết và đam mê. Như bà Soussi, một khách hàng ở cạnh Ôbobun từng nói với tôi trong mùa covid, "Ôbobun không phải là một nhà hàng, mà là một điều gì đó hơn thế."

Đây là quán Ôbobun mà tôi tâm huyết nhất, nhưng cũng là quán mà tôi vất vả nhất, mất nhiều tâm sức nhất, mất nhiều thời gian, tiền bạc nhất và phải vượt qua nhiều khó khăn nhất để quán được thành hình. Để được chứng kiến khoảnh khắc này, tôi đã phải đi qua bốn năm với đủ loại khó khăn, thách thức.

Khi tôi vừa ký thuê địa điểm cuối năm 2019, thì vài tháng sau covid ập đến. Mọi thứ phải tạm dừng lại, nhưng tôi chưa bao giờ mất niềm tin vào những điều mình cảm nhận. Sau hai năm chống chọi với dịch covid, khi tình hình dịch bệnh bắt đầu ổn định, tôi lại gặp phải những khó khăn mới - từ chiến tranh, lạm phát, cho đến những vấn đề pháp lý không ngờ tới khi lắp đặt ống khói.

Khi bắt đầu triển khai thi công thì tôi gặp vấn đề pháp lý với toà nhà bên cạnh. Vì tôi thiếu kinh nghiệm, khi ký hợp đồng thuê địa điểm, chỉ nghĩ đến yêu cầu chủ nhà có giấy phép lắp đặt ông khói của nơi mình thuê mà không nghĩ đến ống khói phải gắn lên tường của toà nhà bên cạnh.

Vậy là tôi lại phải bắt đầu xin giấy phép gắn ống khói lên toà nhà bên cạnh. Phải chờ rất lâu mới có được một cuộc họp, vì toà nhà phải triệu tập đầy đủ cư dân và người đại điện. Tôi phải trình bày hồ sơ kinh doanh, mô hình của quán trước cả dân cư toà nhà và trả lời mọi câu hỏi. Tôi phải đảm bảo rằng tôi sẽ lắp đặt máy móc theo mọi tiêu chuẩn của Pháp về ô nhiễm tiếng ồn, và ô nhiễm không khí phát ra từ ống khói.

Mỗi lần giải quyết xong một vấn đề, lại một thách thức mới xuất hiện. Đúng lúc công trình sắp hoàn thiện thì ống nước của toà nhà bị vỡ. Trong lúc chờ các chuyên gia đến tìm nguyên nhân và khắc phục hậu quả, suốt ba tháng trời, mỗi ngày tôi phải ra quán hứng nước, dọn dẹp để quán bớt thiệt hại, nước không tràn ra lênh láng khắp nhà. Nhưng cuối cùng, cả tầng trên cũng bị thiệt hại, tróc lở, ẩm mốc và phải làm mới lại toàn bộ, dù mọi thứ vừa xây mới hoàn toàn. Nhưng không hiểu sao, tôi vẫn không đầu hàng trước khó khăn, đủ loại ? Tôi cứ một mình cắn răng, cứ lầm lũi một mình chịu đựng vì không phải ai cũng hiểu những gì tôi tin và cảm nhận. Tôi cứ lầm lũi vượt qua từng thứ một. Có phải tôi cứng đầu quá không?

Tôi biết, nhìn từ bên ngoài sẽ thấy thật không thể hiểu nổi. Thậm chí mọi thứ có vẻ ngu ngốc. Bởi nếu là kinh doanh thì sẽ thấy lỗ nhiều quá. Nếu lý trí thì thấy mình mệt quá, nhọc nhằn quá, mất thời gian quá... Tất cả có đáng không? Tại sao mình lại đang làm những điều mình đang làm? Tất cả là vì điều gì? Tất cả những câu hỏi đều không có câu trả lời? Chính tôi cũng không biết phải trả lời thế nào. Chỉ có cảm nhận, cảm nhận và cảm nhận... Tôi chỉ biết có điều gì đó trong tôi cứ âm ỉ khao khát và thì thầm thôi thúc... Nên tôi hiểu lắm, những ai không phải là tôi sẽ thấy thật nhiều vô lý, và có phần ngu xuẩn. Nhưng biết làm sao được. Như Redmond Doss đã nói: "Tôi sẽ không biết phải sống với chính mình thế nào, nếu tôi không trung thành với những gì tôi tin?"

Cho đến hôm nay, bên cạnh tất cả những khó khăn mà tôi đã đi qua, tôi vẫn thấy mình may mắn vì bên cạnh tôi vẫn còn những người thực sự tin, thực sự tâm huyết với những việc tôi làm. Trong chính những nhọc nhằn, tôi cảm thấy may mắn và biết ơn cuộc sống rất nhiều. Bởi dù đây là dự án khó khăn nhất nhưng lại là dự án mang lại cho tôi thật nhiều đối tác tâm huyết, chỉn chu nhất. Tôi thực sự biết ơn và cảm động khi cảm nhận được tâm huyết của anh em đội ngũ thiết kế của team ATH Creative của anh Kim Tuấn Thành, Kts PhucNguyen và Nguyen Hong Quan. Đặc biệt sự hỗ trợ nhiệt tình, sự hiện diện bất kể ngày đêm, cuối tuần theo dõi sát sao để công trình đạt điều kiện tốt nhất. Ngay cả khi hàng từ Việt Nam gửi qua bị gửi lại, các anh đã làm hết sức để hàng lại gửi đi nhanh nhất. Rồi đến cả những người thợ thi công bên Pháp, lần này tôi may mắn đã gặp được những người thực sự đặt tâm huyết vào việc mình làm, biết nghĩ xa hơn cả những gì ghi trong hợp đồng. Họ không chỉ là những người thợ, mà là những người bạn đồng hành, cùng tôi hiện thực từng chi tiết nhỏ nhất của Ôbobun. Như anh bạn Sergio làm cánh cửa toilette xong, mới nghĩ rằng khi mở cửa, các cô, các chị thường sẽ có móng tay dài. Mỗi lần mở cửa sẽ cào nhẹ nên bề mặt, về lâu dài sẽ bị trầy xước. Anh khuyên nên làm một lớp bọc inox hình tròn xung quanh tay cầm.

Hay anh Julien, khi lắp biển hiệu và menu, anh tìm loại ốc vis lắp vào làm sao nhìn thật chất lượng, thật premium, để tương xứng với hình ảnh của quán. Anh quan sát, đến tận nơi khảo sát thật kỹ lưỡng. Và còn người thợ mộc, thợ điện, thợ sơn... Lần này, tôi cảm nhận ai cũng làm thật chỉn chu, tâm huyết. Tôi thực sự cảm nhận được sự ấm áp khi được làm việc trong bầu không khí đó. Mọi người biết nghĩ cho nhau, và tâm huyết với cái nghề mình chọn, và làm tốt nhất việc mình làm.

Có lẽ nhờ vậy mà đây là quán Ôbobun mà tôi cảm thấy là mình nhất. Đây là quán mà tôi cảm nhận nhiều nhất sự rung động của mình khi bước vào. Đây là quán tôi vất vả nhất, nhọc nhằn nhất, nhưng mang lại cho tôi nhiều cảm xúc nhất. Sau này, có thể sẽ có nhiều quán khác đẹp hơn, nhưng chắc chắn, quán này sẽ để lại dấu ấn sâu đậm nhất trong tôi.

share from Facebook Phan Viết Phong,

Post a Comment

Tin liên quan

    Tài chính

    Trung Quốc