Đòi tiền sao cho sang?
![]() |
photo courtesy: alice pasqual, unsplash |
Nhà văn vay tiền của nhau xong đi tố nhau rồi đòi thì chưa thể là nhà văn được! HEHE.
Hãy đọc tự truyện, hồi kí của các nhà văn ngày xưa như Nguyễn Vỹ, Tô Hoài, Vũ Bằng... để thấy các cụ tiêu tiền và vay tiền nhau thế nào.
Thế mới là văn nhân chứ!
Bạc vạn thậm chí nhà cửa còn chẳng thèm tiếc bạn văn nói gì vài trăm. Thậm chí cả người đẹp cũng nhường luôn.
Văn nhân thế mới chất chơi, mới là văn nhân đúng nghĩa.
P.s. Văn nhân nước Nam nghèo vì tác quyền ít hoặc không có, nhiều bác viết chỉ để vui hay tặng. Tài sản thừa kế cũng chẳng có bao nhiêu. Nghề khác thì không thông vì văn sĩ nước Nam vốn có truyền thống "cấy không hay cày không giỏi". Kết quả là nghèo túng và khổ sở vì cái ăn, cái mặc, chỗ ở thường xuyên. Nghèo thường đi kèm với hèn (trừ vài ba trường hợp đặc biệt). Từ hèn tới hạ mình làm liều hay ăn vụng, cư xử bệ rạc chỉ cách nhau gang tấc. Vậy nên, nếu để các văn sĩ mà viết sách bóc phốt nhau giới hạn trong chính đời sống thôi không nói chuyện văn chương, sách vở thì có khi chẳng có giấy mà in.
Văn nhân chơi với nhau phải xác định giống như các cụ xưa đến Khâm Thiên hát cô đầu. Có tiền thì tiêu chung, hết tiền thì thôi. Tiền đưa cho gái xong mà còn lăn tăn là vứt!
Không phàn nàn. Không luyến tiếc. Không sân si. Thế mới là văn nhân.
À quên! Còn tôi là người bán sách rong không phải văn nhân nên ai nợ tiền tôi là tôi đòi thật lực, thậm chí sẽ đòi bằng các thủ đoạn của người bán hàng rong. hehe.
shared from Facebook Nguyễn Quốc Vương,
Post a Comment