Cách "lướt sóng" tranh cãi
Tôi thường nghe người ta nhắc câu: “Không có cái gọi là publicity (công khai/quảng cáo) tồi.”
Rõ ràng đó là điều nhảm nhí.
Hãy hỏi Gerald Ratner. Ông từng sở hữu chuỗi cửa hàng trang sức lớn nhất nước Anh cho đến khi phát biểu trong một buổi họp báo có nhà báo tham dự.
Một người hỏi ông vì sao bán trang sức rẻ đến vậy, có đôi khuyên tai giá chẳng hơn một chiếc bánh mì tôm?
Ratner định pha trò: “Vì chúng hoàn toàn là đồ rác rưởi.”
![]() |
| photo credit: thisismoney |
Đúng là ông khiến cả hội trường cười, nhưng hôm sau, trang nhất tờ The Sun chạy dòng tít: RATNER NÓI TRANG SỨC CỦA ÔNG LÀ ĐỒ RÁC RƯỞI.
Không may thay, khách hàng của Ratner cũng đọc The Sun. Họ chẳng muốn bị coi là kẻ bỏ tiền mua rác, thế là họ ngừng mua sắm ở cửa hàng của Ratner.
Gerald Ratner phải từ chức, giá trị công ty bốc hơi 500 triệu bảng.
Rõ ràng, không phải publicity nào cũng là publicity tốt.
Nhưng, publicity tồi nếu xử lý khéo lại có thể biến thành publicity tốt.
Thời kỳ đầu, Beatles là ban nhạc lớn nhất thế giới, hình ảnh rất thân thiện với gia đình, những chàng trai ngoan.
Trong khi đó, Rolling Stones chỉ là một nhóm khác cho đến khi báo chí đăng ảnh họ tè bậy vào tường một cây xăng.
Với hầu hết ban nhạc, chuyện đó là thảm họa. Nhưng Stones lại quyết định cưỡi sóng.
Để giành thị phần, họ không bắt chước Beatles, mà chọn hình ảnh đối lập: những kẻ ngỗ ngược.
Các câu chuyện về ma túy, ăn chơi trụy lạc xuất hiện, họ không né tránh, mà biến nó thành một phần thương hiệu: những gã hư của rock & roll.
Publicity tồi đã nhấn chìm Ratner, nhưng Stones thì cưỡi sóng và trở nên vĩ đại hơn bao giờ hết.
Bài học là: vấn đề không nằm ở publicity tốt hay xấu, mà ở cách ta phản ứng với nó.
Hai ví dụ mới nhất là American Eagle và Astronomy.
American Eagle từng tung chiến dịch quảng bá với dòng chữ: “Sydney Sweeney has good jeans” (Sydney Sweeney mặc quần jeans đẹp).
Thực ra chỉ là trò chơi chữ nhạt nhẽo (jeans/genes), nhưng một số cư dân mạng cực đoan cho rằng ngụ ý “gen tốt” cổ vũ thuyết da trắng thượng đẳng.
Vậy American Eagle có thể cưỡi sóng thế nào?
Họ có thể tiếp tục chiến dịch với những ngôi sao da đen, Latino, châu Á mặc quần jeans American Eagle cùng câu: “I’ve got good jeans, too”.
Cú lật ngược ấy sẽ biến tranh cãi thành một điều ngầu, thậm chí là cách giơ ngón tay thách thức chủ nghĩa da trắng thượng đẳng.
Một ví dụ xử lý publicity tồi tuyệt vời là công ty công nghệ Astronomy.
Trong đoạn clip kiss-cam tại buổi hòa nhạc Coldplay, CEO và trưởng phòng nhân sự của Astronomy bị quay cảnh ôm nhau rồi vội vàng né khi thấy camera.
Clip lan truyền vì hài hước, nhưng cả hai đều đã có gia đình, cuối cùng phải rời công ty.
Đó có thể là bê bối xấu hổ với Astronomy, nhưng họ lại cưỡi sóng.
Buổi hòa nhạc là của Coldplay, nên họ mời Gwyneth Paltrow (vợ cũ của ca sĩ chính Chris Martin) làm “người phát ngôn tạm thời”.
Cô nhìn vào máy quay và nói: “Tôi biết mọi người có nhiều câu hỏi, và tôi sẽ trả lời.”
Câu hỏi hiện lên trên màn hình:
“OMG! CHUYỆN QUÁI GÌ VẬY?”.
Gwyneth mỉm cười đáp:
“Đúng vậy, Astronomy là nơi tuyệt nhất để vận hành Apache Airflow. Chúng tôi rất vui vì nhiều người bỗng quan tâm đến tự động hóa luồng dữ liệu.”
Video tiếp tục như thế, thản nhiên mà cực kỳ hài hước.
Nó đạt 27 triệu lượt xem và giúp lượng truy cập website Astronomy tăng 15.000%.
Hãy thử tưởng tượng, nếu phải trả tiền quảng cáo để đạt hiệu ứng đó thì tốn bao nhiêu.
Đó chính là bản chất của tranh cãi: hoặc bị nhấn chìm, hoặc biết cưỡi sóng.
Bạn có thể dành cả đời lo sợ, né tránh tranh cãi, làm quảng cáo nhạt đến mức chẳng ai thèm chú ý hay bàn tán.
Trong trường hợp đó, hãy tự hỏi: tại sao không tiết kiệm tiền mà khỏi cần quảng cáo?
Như thế, bạn sẽ chắc chắn thương hiệu mình sẽ không bị nhắc đến, cũng không bị ai để ý.
Giống như 89% quảng cáo an toàn, nhạt nhẽo đang tràn ngập ngoài kia.
shared via dave trott's blog,
Tags: marketing - sales


Post a Comment